Cảnh Hảo Hảo nghe anh nhắc đến điện thoại thì ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn mở mắt ra.
Lương Thần thấy cô mở mắt liền chỉ vào bát cháo được anh đặt trên bàn, người giúp việc lập tức tỉnh táo trở lại, vội bưng cháo đến trước mặt anh.
Phải dựa vào lòng Lương Thần khiến cô không được tự nhiên, khẽ cục cựa: "Để tôi tự ăn!"
Nhưng anh hoàn toàn không đếm xỉa đến lời cô nói, chỉ dùng một tay ôm chặt đã khiến cô không thể cựa quậy, tay còn lại cầm thìa xúc cháo đưa đến trước mặt cô.
Cô mím môi không chịu ăn, mùi thuốc nồng nặc không ngừng xộc vào mũi.
Lương Thần ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, nói: "Với bộ dạng yếu ớt gió thổi là bay này của em mà còn muốn tự ăn? Em tiết kiệm chút sức đi. Hơn nữa, được tôi đích thân đút cháo cho em mà em còn không chịu nể mặt, em muốn tất cả mọi người trong nhà cười tôi sao?"
Nói xong, anh nâng thìa cháo chạm vào miệng cô, còn khẽ "hửm" một tiếng.
Cảnh Hảo Hảo biết sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, hôm nay anh làm vậy là đã rất nể mặt cô rồi, nếu cô còn tiếp tục ương ngạnh với anh, e rằng cuối cùng người mất mặt với mọi người trong nhà này trước sẽ là cô. Cô hơi mím môi nhưng rồi vẫn há miệng ra.
Trong cháo có thuốc bắc, đắng nghét, vừa ngậm vào miệng, cô đã muốn phun ra.
Thấy cô như vậy, anh nhăn mày, hỏi: "Sao thế?"
Cô không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124924/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.