Ăn cháo xong, người giúp việc mang đến một viên thuốc, Lương Thần vẫn tự tay cho Cảnh Hảo Hảo uống, sau đó để cô nằm lại xuống giường. Lúc này, anh mới phất tay ra hiệu cho người giúp việc rời khỏi phòng ngủ, một mình ngồi trên xô-pha cạnh giường, cầm Ipad đọc tin tức. Anh sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi nên cố tình chỉnh Ipad sang chế độ im lặng.
Phòng ngủ phút chốc yên tĩnh như tờ.
Cảnh Hảo Hảo chẳng mảy may buồn ngủ, trong đầu cô đã rối bời từ lâu.
Ấy thế mà cô lại hôn mê lâu như vậy… Lương Niên không tìm thấy cô, liệu anh có đang sốt ruột lắm không?
Nếu cô chết rồi thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, nhưng cô vẫn chưa chết. Cuối cùng, cô vẫn không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Lương Niên lo lắng, sốt ruột.
Trên tủ đầu giường có điện thoại bàn của biệt thự, cô đã thuộc làu số điện thoại của Thẩm Lương Niên từ lâu, nhưng nếu cô dùng điện thoại ở đây gọi cho anh thì chắc chắn sẽ không qua được mắt Lương Thần. Quan trọng hơn là hai người họ lại thân nhau như vậy, nhất định Lương Niên biết đây là số điện thoại của biệt thự Lương Thần…
Vì vậy, cô bắt buộc phải lấy lại điện thoại cho bằng được.
Cô phải đòi thế nào thì Lương Thần mới trả lại điện thoại cho cô đây?
Trên người cô vẫn còn vài chỗ đau âm ỉ, nằm trên giường không tiện trở mình nên càng thấy nôn nóng hơn. Cuối cùng, cô vẫn nhẹ nhàng quay đầu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124923/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.