Trước khi gặp Lương Thần, tuy Cảnh Hảo Hảo chưa từng trải nghiệm chuyện đó nhưng tận đáy lòng cô luôn cho rằng đó là một trải nghiệm rất tuyệt vời bởi lúc ấy, cô chỉ nghĩ đến một việc duy nhất chính là trở thành người phụ nữ của Thẩm Lương Niên.
Giờ đây cô mới biết, hóa ra không có tình yêu vẫn có thể làm chuyện đó, nhưng đối với cô, khoảnh khắc ấy không khác nào sự giày vò nơi địa ngục.
Theo sự xâm chiếm từng chút một của Lương Thần đang đắm chìm trong cơn mê đắm, cũng như lần trước, Cảnh Hảo Hảo siết chặt ga giường, cắn chặt môi dưới, buộc bản thân phải yên lặng tiếp nhận tất cả.
Bầu trời đêm nay không chút trăng sao, đen kịt như một đốm mực không thể phai mờ.
Trong phòng ngủ ở tầng hai biệt thự, ngoài tiếng thở dốc của đàn ông, không có bất kỳ âm thanh nào của phụ nữ.
***
Cảnh Hảo Hảo không biết mình đã chịu giày vò trong địa ngục ấy bao lâu, Lương Thần mới chậm rãi rời khỏi người cô, nằm sang bên cạnh.
Ánh đèn rực rỡ sáng đến lóa mắt, cả gian phòng yên lặng như tờ.
Cảnh Hảo Hảo mệt mỏi kiệt sức, rất buồn ngủ nhưng lòng vẫn băn khoăn liệu Lương Thần có tha cho Thẩm Lương Niên hay không, thế nên, cô chỉ nghỉ ngơi giây lát rồi thoáng mở mắt nhìn sang Lương Thần đang nằm bên cạnh mình.
Gương mặt anh vẫn còn dư âm sau cơn hoan lạc, toàn thân tỏa ra nét quyến rũ khó cưỡng.
Anh nhắm mắt, tay gác lên trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124870/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.