Như để che đậy sự chột dạ của mình, cô nói ngay không suy nghĩ: "Những gì anh bảo tôi làm tôi đều làm cả rồi, vậy có phải anh đã chịu tha cho Lương Niên rồi không?"
Lửa giận của Lương Thần chợt bốc lên hừng hực, anh tự nhận mình không phải là người tốt tính nhưng vẫn còn tự kiểm soát được, tuy rằng anh không thích gần gũi phụ nữ nhưng không có nghĩa là anh không biết lịch thiệp. Tuy vậy, kể từ khi gặp Cảnh Hảo Hảo, anh cảm thấy cơn giận của mình có thể bùng nổ bất cứ lúc nào như một quả bom nổ chậm.
Anh cũng không rõ rốt cuộc cô gái này có bản lĩnh gì mà có thể khiến anh nóng nảy và dễ tức giận như thế.
Ví như ban nãy, anh vừa về nhà đã nhìn thấy cô, lòng thoáng kinh ngạc vui mừng nhưng sau đó đã lập tức hiểu ra, cô tích cực chờ anh như thế cũng chỉ vì Thẩm Lương Niên mà thôi, thế là anh nghiêm mặt lên lầu tắm rửa, xem cô như không khí.
Ra khỏi nhà tắm, thấy cô vẫn đờ ra đó, dù anh không thể đọc được suy nghĩ trong đầu cô thì đến kẻ ngu cũng biết cô đang lo cho Thẩm Lương Niên.
Thật ra, tuy anh chưa tiếp xúc nhiều với phái nữ nhưng anh cũng biết, Cảnh Hảo Hảo rất chống cự, thậm chí còn hơi sợ anh.
Trên thế giới này, có rất nhiều người sợ anh, anh lại chưa từng quan tâm nhưng không hiểu vì sao, trong tiềm thức, anh lại không muốn Cảnh Hảo Hảo sợ mình. Cũng chính vì vậy, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124868/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.