Editor: Nguyetmai
Bây giờ, cô có chuyện gấp cần Lương Thần giải quyết.
Cảnh Hảo Hảo đi qua đi lại trước cửa phòng sách của Lương Thần, thấy cửa đóng chặt, lại không đủ cam đảm để gõ cửa.
Tuy mấy ngày nay cô và Lương Thần đã giao tiếp nhiều hơn nhưng từ tận đáy lòng, cô vẫn xem anh là người ngoài, có thể không tiếp xúc thì sẽ cố tránh thật xa.
Lại nhớ đến ban chiều Lương Thần xem weibo cùng cô một lúc lại đột nhiên sầm mặt bỏ đi, cả bữa tối cũng không xuống ăn, cô càng thêm nhụt chí.
Cảnh Hảo Hảo đưa tay lên trước cánh cửa lần thứ ba nhưng cuối cùng vẫn không dám gõ xuống.
Suốt thời gian cô sống ở biệt thự này, cô chưa bao giờ chủ động tìm anh. Hôm nay là lần đầu tiên….
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tim cô bắt đầu đập nhanh thình thịch rồi.
Cô ép mình phải bình tĩnh lại, hít vào thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, xoa dịu cảm xúc của mình, giơ tay định gõ cửa.
Thế nhưng, tay cô còn chưa kịp chạm vào thì cánh cửa đã bị người bên trong mở ra.
Lương Thần đang định gọi dì Lâm ở dưới lầu pha cà phê, không ngờ vừa mở cửa ra lại thấy Cảnh Hảo Hảo, anh hơi sửng sốt: "Em đứng ngoài cửa làm gì vậy?"
"Tôi…"
Cửa bị mở ra đột ngột làm cô giật nảy, nhịp tim lại càng nhanh hơn, cô hít thở sâu rồi mới nói tiếp, "Tôi có việc tìm anh."
Lương Thần nhường đường: "Em vào trong ngồi trước đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124816/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.