Editor: Nguyetmai
Quay lại xe, Lương Thần nhìn lướt qua ba túi nhỏ trong tay mình rồi nói: "Tôi đeo cho em nhé?"
"Được!"
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, không chút do dự gật đầu ngay.
Hiếm khi cô ngoan ngoãn như vậy, Lương Thần càng thấy hài lòng với buổi tối hôm nay, vui vẻ lấy ba viên đá từ trong hộp ra lần lượt đeo lên cho Cảnh Hảo Hảo.
Cô lắc ba viên đá trên cổ tay mình về phía anh, tươi cười hỏi: "Có đẹp không?"
Lương Thần ngơ ngẩn nhìn nụ cười rạng rỡ của cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, Cảnh Hảo Hảo cũng có thể cười xinh đẹp với anh như đã từng cười với Thẩm Lương Niên.
Anh chỉ thấy lòng như dậy sóng cuồn cuộn, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh thình thịch. Ánh mắt anh trở nên tối tăm sâu thẳm, dán chặt lên người Cảnh Hảo Hảo.
Cô bị anh nhìn, nụ cười trên mặt nhạt dần, bất giác muốn dời mắt nhìn sang chỗ khác. Tuy vậy, cô không rõ vì sao người đàn ông đang trước mặt mình lúc này như đã thu lại hết mọi ngang ngược và bức bách thường ngày. Ý cười thấp thoáng trên môi anh, ánh đèn nhá nhem bên ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt anh như tô điểm thêm cho từng đường nét vốn đã tinh tế đến thoát tục ấy khiến cô nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt không cách nào rời đi được. Hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu.
Ánh mắt của cô trong trẻo sạch sẽ, không chứa bất cứ tạp chất nào nhưng lại như tụ hội tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124733/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.