Editor: Nguyetmai
"Khỉ gió…"
Tòng Dung khẽ chửi thề, hỏi: "A Thần, sao cậu không nói cho mẹ cậu biết chuyện của Cảnh Hảo Hảo? Không lẽ cậu chỉ vui chơi qua đường với cô ấy thôi sao? Cô gái đó đã đáng thương lắm rồi, cậu còn làm vậy nữa."
"Cảnh Hảo Hảo đâu phải động vật trong sở thú, không cần bị mấy người họ vây xem."
***
Khi Lương Thần về đến biệt thự đã là hai giờ sáng, cả tòa biệt thự chìm trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ. Anh lên lầu, đưa thuốc mỡ cho dì Lâm rồi đi tắm rửa.
Lúc anh tắm xong, dì Lâm đã rời đi, phòng ngủ càng không một tiếng động.
Anh lau khô tóc rồi nằm xuống cạnh Cảnh Hảo Hảo, bất giác nhớ đến câu hỏi của Tòng Dung.
Sao cậu không nói cho mẹ cậu biết chuyện của Cảnh Hảo Hảo?
Thật ra, không phải anh không muốn nói mà là vì lòng tôn trọng. Anh thầm nhủ, cả đời này, nếu anh quyết định ra mắt ai đó cho người nhà mình thì đó chắc chắn là người anh sẽ cưới về làm vợ.
Như câu slogan quảng cáo vào lễ Thất Tịch lần trước, có lẽ anh đã yêu Cảnh Hảo Hảo, nhưng vì tình yêu vẫn còn quá xa lạ với anh nên anh chưa dám khẳng định rằng mình đã yêu cô.
Huống hồ, Cảnh Hảo Hảo cũng không muốn lấy anh…
Anh quay đầu nhìn cô. Cô ngủ say, mặt hơi đỏ vì men rượu, khóe môi còn khẽ nở nụ cười. Anh không khỏi nhớ đến lúc cô hôn mê bất tỉnh, luôn miệng gọi tên Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124655/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.