Editor: Nguyetmai
Bệnh của Cảnh Hảo Hảo không quá nghiêm trọng, chỉ vì cảm lạnh nên sốt, đấm đá một hồi cũng yên tĩnh trở lại.
Người đang sốt cao dễ thấy nóng, hay đạp chăn, Lương Thần thức trắng đêm, liên tục đắp lại chăn cho cô.
Đến hơn năm giờ sáng, cô mới dần hạ sốt, ngủ thiếp đi.
***
Lúc Cảnh Hảo Hảo tỉnh dậy đã hơn bốn giờ chiều.
Cô mở mắt ra, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ hồi lâu, thấy hơi kỳ lạ, xem đồng hồ mới phát hiện đã là buổi chiều, cô vội vén chân bật dậy.
Chết rồi… Hôm nay, cô có đến mấy cảnh quay, hơn nữa, đều là cảnh diễn với nhân vật chính, vậy mà cô không đến…
Cô hoảng hốt chạy ra phòng ngủ, đúng lúc gặp dì Lâm đang ở bên ngoài.
"Cô Cảnh, cô tỉnh rồi à?"
"Điện thoại đâu? Tôi phải gọi cho đoàn phim."
"Sáng nay, cậu Thần đã dùng điện thoại cô gọi xin nghỉ phép giúp rồi. Cô đột nhiên bị sốt, làm loạn đến mức cả hôm nay cậu Thần không thể đến công ty. Cậu ấy mới vào phòng sách họp bằng video call rồi."
Dì Lâm mỉm cười giải thích.
Bây giờ cô mới nhớ ra, hình như đêm hôm qua cô sốt cao, có một người luôn ở bên chăm sóc, không ngừng lau mồ hôi trên mặt, trên người cô…
Cô cứ tưởng là mơ, hóa ra đều là thật à? Hơn nữa, đều do Lương Thần làm nữa chứ.
Nghĩ đến một người vừa cao ngạo vừa ngang ngược như Lương Thần lại chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124653/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.