Editor: Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo đột nhiên không biết nên nói gì.
Người ngoài nhìn vào đều thấy, Lương Thần vừa giàu có lại vừa phong độ, là vị vua trẻ tuổi của thành phố Giang Sơn, cô gái nào phải có phúc tu tám kiếp mới vinh hạnh được lọt vào mắt xanh của anh. Thế nhưng, không một ai biết rằng, loại "phúc tám kiếp" ấy chỉ là một mầm mống tai họa đối với Cảnh Hảo Hảo mà thôi.
Ván đã đóng thuyền, cô không còn bất kỳ cơ hội nào để thay đổi nữa. Cô đã là người phụ nữ của Lương Thần, Thẩm Lương Niên cũng biết điều này… Dù cô không vui khi ở bên Lương Thần thì đã sao? Quay về bên Thẩm Lương Niên ư? Cô phải làm sao để rũ bỏ sạch sẽ đoạn ký ức khi còn là người phụ nữ của Lương Thần chứ?
Cô đã không còn là Cảnh Hảo Hảo trong trắng tốt đẹp khi xưa nữa rồi. Đôi cánh của cô đã gãy nát trong tay ác ma Lương Thần.
Một lúc lâu sau, Cảnh Hảo Hảo mới cất lời: "Lương Niên, em nợ anh một lời xin lỗi." Nói rồi, nước mắt cô lăn dài: "Thật sự rất xin lỗi anh!"
Thấy Cảnh Hảo Hảo khóc, cảm giác đau đớn khôn tả tức khắc lan khắp toàn thân Thẩm Lương Niên. Anh bất giác siết chặt lấy tay cô như muốn cố sức níu giữ cô lại bên mình.
Có những chuyện, nếu lúc này anh không nói, có lẽ cả đời này anh không còn cơ hội để nói nữa.
Mấy ngày nay, khi lặng lẽ đến thăm Cảnh Hảo Hảo, anh đã nghĩ, nếu cô thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124642/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.