Editor: Nguyetmai
Sắc mặt Cảnh Hảo phút chốc trở nên trắng bệch.
Thẩm Lương Niên nhận ra cô khác thường, cũng ngước đầu nhìn theo. Nhìn thấy người đến là ai, anh thoáng cứng người, mím chặt môi.
Xe của Lương Thần cũng khí thế bức người hệt như con người anh vậy. Anh dừng xe ngược chiều ngay giữa lòng đường, thoáng chốc đã khiến giao thông ùn tắc, xe chèn xe chật kín không lọt nổi một giọt nước. Tiếng còi xe inh ỏi khắp nơi, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Lương Thần là nguồn cơn của mọi chuyện nhưng anh lại tỏ vẻ như không hề liên quan gì đến mình. Anh vẫn kiêu ngạo ngồi trong xe, nét mặt thản nhiên, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Cách hai lớp kính xe, cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ ánh mắt Lương Thần. Bàn tay cô đang bị Thẩm Lương Niên nắm lấy khẽ run rẩy, cô bất giác muốn rụt về, nhưng Thẩm Lương Niên lại càng siết chặt hơn.
Không ai trong ba người muốn xuống xe trước, cũng không có bất kỳ hành động nào khác, chỉ đối diện nhìn nhau.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng đến nơi, thấy xe của Lương Thần đành đứng sang một bên, không dám bước đến xử lý ùn tắc.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng còi xe xung quanh dần yên ắng hẳn. Cửa sau xe Lương Thần được mở ra, một người đàn ông mặc vest bước xuống, tiến về phía cửa xe Cảnh Hảo Hảo đang ngồi. Anh ta mở cửa xe, dùng thái độ như đang giải quyết công việc nhìn Cảnh Hảo Hảo: "Cô Cảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124640/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.