Cảnh Hảo Hảo ngủ không yên giấc. Cô vẫn luôn nằm mơ thấy tình cảnh ba mẹ bị lũ cuốn đi thuở nhỏ cho đến sau này gặp gỡ Thẩm Lương Niên, rồi hành trình cô đến tận thành phố Giang Sơn.
Mười năm quá khứ như từng thước phim điện ảnh đặc sắc đã được cắt nối hoàn chỉnh, lần lượt lướt qua trong giấc mộng.
Có gian khổ, có sung sướng, có hạnh phúc… Chỉ là càng về sau, những gì lắng đọng lại chỉ có niềm đau thương vô tận… Sau đó, Cảnh Hảo Hảo lại mơ thấy Kiều Ôn Noãn kiêu ngạo khoác tay Thẩm Lương Niên đứng trước mặt mình, chế giễu mình, trong khi Thẩm Lương Niên chỉ thờ ơ đứng cạnh, không nói một lời.
Cảnh tượng dần thay đổi, cô ngồi trên xe, đạp chân ga hòng chạy trốn, nhưng không hiểu sao, có người nhào tới trước xe. Người đó bị cô tông phải, bay lên cao rồi ngã phịch xuống.
Cô sợ tới mức vội vàng xuống xe, thấy máu chảy lênh láng trên nền đất…
***
Vất vả lắm Lương Thần mới dẹp yên những suy nghĩ đen tối trong đầu mình, đang định đi ngủ, bỗng nghe người kề bên gối khẽ kêu.
Cô cứ ậm ờ không rõ, anh ghé sát vào cô thì nghe thấy cô bất an lẩm bẩm: "Máu… Máu…"Nói một lúc, gương mặt cô đong đầy nước mắt. Lúc này, Lương Thần mới nhận ra cô đang mơ thấy ác mộng, vội lay khẽ thân thể cô: "Hảo Hảo! Hảo Hảo!"
***
Trong giấc mơ, Cảnh Hảo Hảo cứng người, hồi lâu mới cất bước đến gần người đang nằm trong vũng máu kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124516/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.