Nghe đến hai từ "cá hổ", mặt ai cũng tái mét, liền lên xe cảnh sát phóng đi với tốc độ bàn thờ vào cái trang trại chết người đó!
...
- Ái chà, tôi biết thế nào cảnh sát cũng sẽ đến trang trại cá hổ của tôi mà!
Nghe vậy, thám tử nói:
- Vậy anh cho kiểm tra...
Chưa kịp nói xong, ông chủ đã giành nói:
- Lúc nghe tin trên thời sự, tôi cũng hoản liền chạy ra đóng cửa nước lại, rồi rút nước để xem có xác chết không.
Vỹ Kỳ liền nói:
- Vậy chú có thấy không?
- Không, không hề! Tôi cũng đã nhờ thằng em làm bác sĩ, kiểm tra có vết máu thì cũng âm tính mà!
Nghe đến đây, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Mong rằng sớm tìm ra Đường Thy để chôn tử tế, chứ không thể bị cá hổ ăn được!
Và tại một diễn biến khác,
- Đại ca, cái xác này chúng ta làm gì đây?
- Hừm, cô ta còn sống mà! Cho nên ngươi hãy để cho Anti chăm sóc đi!
- Dạ.
[...]
- Mọi người tìm thấy Đường Thy chưa?
- Dạ vẫn chưa có tung tích!
- Mau, tìm mọi ngóc ngách cho tôi!
Cuộc tìm kiếm đã qua sáu tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có gì! Đã sáu giờ rưỡi tối, mọi người lại ngồi với nhau bàn bạc kĩ lưỡng. Trân Trân nói:
- Mọi người có thấy lạ không? Nếu Đường Thy rơi xuống sông, thì chắc chắn sẽ thấy xác chứ?
Vũ Trương đập tay xuống bàn nói:
- Chắc chắn cái ông chủ kia đã giấu đi, ông ấy sợ ra pháp luật nên đã giấu việc những con cá đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-bao-mau-cua-anh/1739289/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.