Hình như tôi còn đang chạy trốn đến khu nhà nghỉ, còn Văn Thông thì ở phía sau đuổi theo tôi, nhưng mà đối với anh thì làm sau có thể đuổi kịp tôi, vì vậy tôi chạy chầm chậm lại, còn hả hê cười to. . . .
Chợt có một âm thanh kỳ lạ làm tôi giật cả mình, tất cả mọi thứ tôi đều không thấy, trong lúc vẫn còn đang kinh ngạc thì mới phát hiện ra đó là tiếng chuông điện thoại. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn bốn phía, trong phòng của tôi tràn ngập ánh sáng, nghe tiếng chuông điện thoại tôi liếc nhìn cái đồng hồ treo tường. Trời ạ! Mười hai giờ rồi.
Nhìn lại cái điện thoại, tên người gọi là Văn Thông, tôi lập tức hoàn toàn tỉnh táo, xong đời, nhất định là anh đang rất lo lắng, nếu không phải tôi nói sẽ đi đoán anh thì anh nhất định sẽ không điện tới làm ồn giấc ngủ của tôi.
Cẩn thận bấm nút trả lời, lập tức nghe được tiếng lo lắng của Văn Thông.
"Bảo bối, chẳng lẻ em thật sự để cho anh ở lại bệnh viện thêm vài ngày sao? Sao em còn chưa tới? Em đang ở đâu vậy?"
"Em… bây giờ em còn đang ở trong cái chăn của em." Tôi cà lăm nói.
"A!" Văn Thông đột ngột ngừng lại, im lặng một lát, sau đó thì gấp gáp nói:
"Thật xin lỗi, bảo bối, anh không biết em còn đang ngủ, em nghỉ thêm một lát đi, anh bảo tài xế tới đón là được rồi."
"Không được, Lương Văn Thông, anh nhất định phải chờ em, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-sang-cua-doi-anh/2038795/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.