"Em là thiên thần trong sinh mệnh của anh sao?"
Ôm sự nghi ngờ này, tiếp tục nhìn thư Văn Thông để lại cho tôi.
"Bảo bối, xin em ngàn vạn lần không cần vì anh mà tự trách tự cho mình thêm gánh nặng, biết tại sao anh lại vội vã muốn kết hôn với em không, bởi vì anh rất sợ khi em biết sự thật rồi vì tự trách mà trốn tránh anh. Anh tiếp nhận chuyện này không nổi."
"Nhưng chuyện này vẫn xảy ra, bảo bối, sao em có thể chạy trốn vào ngày kết hôn của chúng ta chứ, anh phải đi đâu tìm em đây? . . ."
Thư chỉ viết tới đây, tôi có thể cảm giác được lúc Văn Thông viết thư này rất kích động, bởi vì lúc anh viết nhất định rất dùng sức, lúc tới câu cuối cùng, tờ giấy sắp bị anh đâm thủng.
Lật tờ tiếp theo, là bản quyền của Văn Thông, mèo mập lại xuất hiện.
Trên hình vẽ là phương thức đi lại đặc biệt của hai chúng tôi khi ở Bắc Kinh, một tay của con mèo đực khoác lên vai của con mèo cái, tay còn lại thì chống nạng, nhìn hình vẽ này tôi thực sự muốn té xỉu, không biết nên khóc hay cười, thật bế tắc mà.
Tiếp theo còn có hai con mèo đang ăn cơm, con mèo cái đút cho con mèo đực, con mèo đực ngây ngô xấu hổ đến mức đổ mồ hôi. . . .
Nhìn đến đây tôi không nhịn được nữa liền cười ha ha. Tôi nhớ lại những chuyện vui vẻ lúc chúng tôi ở Bắc Kinh.
Tờ cuối cùng vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-sang-cua-doi-anh/2038792/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.