Sở Ngữ Yên nghe được giọng nói trầm khàn của anh phát ra,hơi nóng từ môi anh phả ra cần cổ trắng nõn của cô.Càng khiến lòng cô bồn chồn không thôi.
-Cậu đừng hiểu lầm,Lệ Giai cùng tớ không phải mối quan hệ đấy.Cậu không thích thì sau này tớ sẽ cách xa cậu ấy,được chứ.
-Tớ từ đầu tới cuối chỉ có một mình cậu.Tớ xin thề đấy,cậu phải tin tưởng tớ.Nhưng mà cậu ăn giấm thế này tớ vui lắm đấy.
'.....'
Cô đẩy nhẹ người anh ra,đôi mắt hồ ly vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.Cô ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt anh,nhẹ giọng nói.
-Ai ăn giấm kia chứ,cậu đừng có ảo tưởng.
Khóe môi Bạch Nhất Dương khẽ cong lên.Không hề nghe cô ấp úng giải thích mà trực tiếp xoay người cô lại bàn.Rồi thản nhiên gắp thức ăn vào chén của cô.
-Rồi rồi là tớ ảo tưởng,cậu mau ăn cơm đi nhé.
Lúc này cô gái nhỏ mới chịu ngoan ngoãn ngồi ăn.Còn một bên anh vẫn ngồi tựa vào thành ghế,ngón tay thon dài khẽ đưa lên chạm nhẹ vào môi rồi dứt khoác rời đi.
Anh vẫn nhớ rõ từng xúc cảm ban nãy.Làn da nhẵn mịn cùng với hương thơm của cô như xâm chiếm toàn bộ tâm trí của anh.
Đôi mắt đen láy chậm rãi mà nhìn lấy đôi môi mỏng đang nhai thức ăn kia.Hệt như một trái đào mọng nước trong vô thức anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt.Thật muốn chạm qua nơi đó một lần,anh muốn đến phát điên lên được.
Nhưng ban nãy vẫn may anh còn giữ vững lý trí mà chỉ chạm nhẹ một bên má.Gan cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-duong/2811471/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.