Xong việc vừa ngước mắt nhìn xem vẻ mặt của anh thì cô chợt sững lại.Ánh mắt ghì chặt vào người con gái ở phía sau lưng anh.
Trông thấy nét mặt lãnh đạm kia của cô thì anh cũng đưa mắt nhìn theo.Là Lệ Giai,cô ta đến từ lúc nào vậy,không phát ra một tiếng động nào.
Chỉ mấy ngày không gặp sắc mặt tươi tắn thường ngày của cô ta bây giờ trông rất hốc hác.Nhưng quần áo đầu tóc đều chỉn chu gọn gàng.
Vài giây sau Lệ Giai lao thẳng đến bên giường của cô.Bạch Nhất Dương chắn ngang người của Sở Ngữ Yên không để cô ta đến gần.
-Cô còn muốn làm gì.
Hai con mắt Lệ Giai đỏ ngầu,nước mắt từ trong kẽ tuôn ra khóc đến thảm thương.Cô ta bất lực ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo.
-Nhất Dương à,cậu không thể đối xử với tớ như thế.Tớ xin lỗi mà,tớ sai rồi cậu đừng để chuyện này loan truyền được không.Nếu không...nếu không tôi tự tử cho cậu xem.
Giọng nói của anh không có chút hơi ấm nào,chậm rãi gằn từng chữ.
-Vậy làm đi.
-Cậu....
Biết rằng không thể lay chuyển được anh,Lệ Giai liền gào thét về phía của Sở Ngữ Yên.
-Sở Ngữ Yên,cậu đâu có bị sao đúng không.Chuyện này cậu bỏ qua cho tôi được không,nhìn đi cậu cũng đâu có bị gì.
Lúc này tinh thần của cô ta không thể bình thường,hành động hệt như kẻ điên mà khóc lóc gào thét khiến người nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
Sở Ngữ Yên không hề có lấy một biểu cảm thương cảm nào để nhìn cô ta.Bàn tay đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-duong/2811447/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.