Đồng hồ quả lắc treo trên tường đung đưa từng nhịp, Trần Vĩ Tịnh ngồi nhìn nó đến ngây ngốc.
- Tú Vi, xong chưa? Thay mỗi bộ đồ mà lâu thế?
- Mau lên anh mày muốn mua nhiều thứ lắm đấy!
Trần Hoàng Ưng ngồi đọc báo ở bên cạnh nghe vậy liền liếc anh ta một cái.
- Vậy sao không tự đi đi, đã chờ thì kiên nhẫn một chút còn không chờ thì đi luôn.
Trần Vĩ Tịnh đang rảnh rỗi cho nên không chịu thua kém gì.
- Mua đồ cho Tú Vi, con đi một mình có ý nghĩa gì hả ba?
- Với cả, con có nói là con không chờ sao, con vẫn chờ con bé mãi đấy thôi.
Trần Hoàng Ưng vẫn lướt mắt qua mấy tờ báo giấy chậm rãi nói lên một câu.
- Con đó, khẩu xà tâm phật.
- Bởi vì con bé là em gái con mà ba...
Trần Vĩ Tịnh rũ mi mắt nhìn điện thoại, ngón tay anh thoăn thoắt lướt trên màn hình cảm ứng một cách nhàm chán, hai cha con bọn họ lại trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.
Không ai nói với ai lời nào nhưng mà có một số việc đã rõ ràng như ban ngày mất rồi.
Lưu Tú Vi đi xuống cầu thang, đôi dép ma xát với nền nhà phát lên mấy tiếng "xèm xẹp", Trần Vĩ Tịnh ngẩng đầu vừa đúng lúc chạm phải cái nhìn của Lưu Tú Vi.
- Đi thôi, anh trai dẫn đi mua chút đồ.
Trần Vĩ Tịnh đứng dậy hướng đến bên người Lưu Tú Vi, rất tự nhiên mà khoác vai cô rời đi cũng không quên chào hỏi người lớn một tiếng.
- Ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-phai-tinh-cau-cx330/547645/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.