Lúc chuông tan học vừa reo lên thì lớp bọn họ lập tức như vừa giải phóng, ai nấy đều vì mình mà chạy ra khỏi lớp. Thoắt một cái chỉ còn lại vài người, trong đó có Lưu Tú Vi. Từ trước đến nay, Lưu Tú Vi luôn chậm rãi làm việc, dù có trời sập thì cô ấy vẫn điềm nhiên như không có việc gì.
Bầu trời lập thu, ánh sáng nhè nhẹ vờn quanh bên người Lưu Tú Vi khiến cả người cô ấy trở nên thoát tục, xinh đẹp thập phần. An an tĩnh tĩnh cô độc một mình trong căn phòng vắng bóng càng khiến mọi thứ trở nên lu mờ.
Lưu Vĩ Thành đứng chờ ở cửa lớp, nhìn đến ngây người cũng không nỡ kêu lên phá vỡ khung cảnh thần tiên ấy.
- Cậu vẫn chưa về sao?
Lưu Tú Vi vừa ra cửa lớp liền bị giật mình, Lưu Vĩ Thành bộ dạng giống như đang định bước vào trong.
- Ừ, vừa định vào lớp lấy điện thoại nhưng kiểm tra lại vẫn còn trong balo.
Cậu ấy sờ mũi hai cái tự nhiên đáp lại. Lưu Tú Vi "à" một tiếng đang định rời đi thì lại nghe tiếng Lưu Vĩ Thành vang lên.
- Tôi đưa cậu về? Nhà tôi cách nhà cậu hai căn.
- Vậy sao? Vậy cảm ơn cậu nhé?!
Thật lòng mà nói, Lưu Tú Vi được người khác đối xử quan tâm như vậy có một chút sợ hãi, đây chính là lần đầu tiên người khác đối xử tốt với cô như vậy, chỉ có Lưu Vĩ Thành, chỉ có một mình cậu ấy đối tốt với cô như vậy.
Dù cậu ấy thật lòng hay không thật lòng thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-phai-tinh-cau-cx330/547644/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.