Lúc nhân viên dọn thức ăn lên đúng lúc Trần Vĩ Tịnh có điện thoại đến, anh thản nhiên bỏ hai đứa nhóc trên bàn ăn tự sinh tự diệt còn bản thân ra ngoài nghe điện thoại.
- Sao không ăn?
Lưu Vĩ Thành nhìn thấy chén trống đũa sạch ngay ngắn thẳng nấp của Lưu Tú Vi thì có hơi nhăn mày nhìn cô hỏi.
Lưu Tú Vi thu hồi ánh mắt từ chỗ Trần Vĩ Tịnh về bên gương mặt được ánh nắng chiếu sáng kia thì nhẹ giọng đáp lời.
- Tớ cảm thấy vẫn nên chờ anh ấy về.
Lưu Vĩ Thành bật cười một tiếng lại gật đầu như đồng quan điểm, sau đó đũa gắp lại không nương tay. Thấy vậy, Lưu Tú Vi lại mở miệng hỏi tới.
- Không phải cậu cũng cảm thấy ăn trực thì nên chờ chủ xị (*) sao?
(*) chủ xị: người đứng ra thầu bữa ăn
- Tớ nói cậu nghe, cậu nên tập làm quen với tình trạng này đi. Mười lần thì chín lần anh ấy nghe điện thoại đến cuối buổi, một lần kia thì trực tiếp về luôn chứ không chạm đũa chút nào đâu.
Lưu Vĩ Thành chỉ nhấp qua hai miếng liền dừng lại, lưng ngã ra ghế, tư thế thoải mái, mặt đối mặt với Lưu Tú Vi nói huyên thiên nhiều lời.
- Tớ nói cho cậu bí mật của anh ấy, cậu tuyệt đối phải giữ bí mật có biết không.
- Anh ấy giải quyết chuyện tình cảm đó, anh ấy thích thầm một nữ sinh, nhỏ hơn một con giáp, bây giờ gia đình người ta biết được nên cấm yêu đương, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-phai-tinh-cau-cx330/1937074/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.