Sáng sớm Vũ Băng Thanh đã tỉnh dậy vì đói. Cô đập vào người Lâm Vũ Thiên đang ngủ bên cạnh dậy.
" Thiên à dậy đi "
" Băng Thanh à sao em không ngủ thêm 1 lúc nữa bây giờ mới có 6h30 thôi mà " anh nhíu mày nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn đáp
" Em đói rồi "
" Vậy em xuống nói dì Hạ nấu cho "
" Em không muốn ăn những món đồ bổ anh bảo dì Hạ nấu nữa. Em muốn ăn vịt quay "
" Em ăn cái khác được không quán vịt quay quá xa rồi "
" Em không chịu đâu em muốn ăn vịt quay, em không muốn ăn bào ngư vi cá mấy thứ đại bổ của anh nữa "
" Ăn những thứ đó mới tốt cho con "
" Em mặc kệ con anh muốn ăn vịt quay rồi "
" Thôi được rồi em ngủ thêm chút nữa đi anh đi mua cho em "
Lâm Vũ Thiên nhanh chóng chạy vào vệ sinh cá nhân rồi lái xe đi mua vịt quay cho cô. Còn cô cũng chẳng buồn ngủ nữa mà chạy xuống vườn chơi. Lâm Vũ Thiên đã đặc biệt nhờ người trồng những loài hoa cô thích khắp sân vườn. Khi cô đang ngồi ngắm hoa thì 1 ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào cô. Bạch Linh đang nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn. Bỗng cô ta nở 1 nụ cười hiểm độc như vừa nghĩ ra mưu kế gì rồi từ từ tiến lại gần hồ bơi. Cô ta không ngần ngại nhảy thẳng xuống hồ bơi rồi vùng vẫy kêu la
" Có ai không cứu tôi "
Vũ Băng Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/1723794/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.