Sáng hôm sau Tô Ngọc Tuệ lờ mờ tỉnh dậy thì phát hiện 1 cảnh tượng kinh hoàng trước mặt mình. Toàn thân đau ê ẩm, quần áo rơi tứ tung liền sợ hãi lật chăn ra. Nhìn thấy vệt máu khô trên grap giường cô không tự chủ được mà bật khóc. Chẳng lẽ cô giữ tấm thân 27 năm nay lại bị 1 tên đàn ông nào đó cướp mất ? Nghĩ đến đây cô càng khóc to hơn. Cố Diệp từ trong nhà tắm bước ra với cái khăn quấn ngang hông tiến đến hỏi
" Em sao vậy sao lại khóc rồi "
" Lần đầu của tôi.... hức... " cô khóc còn to hơn lúc nãy
" Cho tôi lần đầu của em khiến em ấm ức lắm sao "
" Người tối qua là anh à ?"
" Chứ em nghĩ là ai mà có khả năng làm chuyện này với em ngoài tôi "
" Là anh thì tốt rồi... hức... không phải tên khốn đó " cô ôm chầm lấy anh nức nở nói
" Ngoài Cố Diệp này ra không 1 ai có quyền động vào người em " anh vuốt tóc cô thủ thỉ
" Em muốn đi tắm "
" Để anh bế em "
" Không cần đâu em tự đi được "
"Nhưng mà em có chắc xuống được giường không" anh vừa nói xong cũng là lúc cô ngã xuống đất đầy đau đớn
" Đau quá " cô cảm nhận được hạ thân như muốn rời khỏi cơ thể. Thấy vậy Cố Diệp liền bế bổng cô lên đi vào nhà tắm
Tại bệnh viện
Vũ Băng Thanh đang ngồi trên giường bệnh thì có cuộc gọi đến. Là Bạch Linh gọi, chắc cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/1723792/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.