Chiếc xe lao vun vút trên đường, nhanh đến nỗi làm nước dưới đường bắn lên tung toé. Trong xe Tô Ngọc Tuệ nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Vũ Băng Thanh. Máu không ngừng chảy ra ướt đẫm chiếc váy cô mặc. Vũ Băng Thanh gương mặt tái xanh không còn sức sống cơ thể đang run rẩy liên hồi.
" Cô cố gắng lên nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu " Tô Ngọc Tuệ bật khóc lên tiếng
" Sắp đến bệnh viện rồi cố lên"
" Rốt cuộc khi nào mới đến chứ sao lâu vậy" Ngọc Tuệ mất bình tĩnh lớn tiếng
" Cô nhìn xem cô ấy ở nơi hoang vắng như này gặp chuyện chứ có phải ở trung tâm thành phố đâu mà cô đòi đến nhanh. Tôi chạy nhanh nhất có thể rồi"
" Anh lái nhanh chút nữa đi, nhất định không thể để mẹ con họ gặp chuyện gì được"
" Đến rồi đến rồi cô xuống xe gọi người đến đây tôi dìu cô ấy ra"
" Được rồi" nói rồi Tô Ngọc Tuệ mở cửa xe chạy vội xuống
" Bác sĩ, bác sĩ đâu"
" Thưa cô cô cần giúp gì "
" Cứu cô ấy đi nhất định phải cứu cô ấy"
" Được rồi chúng tôi đang chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu mời cô ra điền giấy nhập viện để chúng tôi tiến hành làm việc"
" Ông nhất định phải bảo toàn mẹ con cô ấy "
" Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức"
Sau khi làm giấy nhập viện xong cô ngồi ngoài phòng cấp cứu lòng lo lắng không thôi. Đột nhiên có 1 cơn gió thổi qua khiến cô run rẩy. Giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/1723786/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.