Vừa đặt 1 chân xuống đất 1 cảm giác tê dại từ từ ập đến khiến cô ngã nhào vào lòng Lâm Vũ Thiên
" Em sao vậy" anh vội ôm lấy cô lo lắng hỏi
" Em tê chân" cô nhăn mày khó chịu nói
" Vậy ngồi đi anh bóp chân cho em"
Anh đặt cô lên giường nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô. Từng ngón tay ấm áp di chuyển theo nhịp của bàn tay làm cô trở nên thoải mái.
" Dễ chịu không "
" Um... dễ chịu"
" Vậy thì được anh xuống lấy đồ ăn cho em"
" Khoan đã " cô níu lấy tay anh
" Sao vậy"
" Em muốn ăn lẩu"
" Nhưng giờ tối rồi ra ngoài lỡ bị cảm thì sao"
" Em không biết em muốn ăn lẩu" cô phụng phịu nói
" Chịu em luôn đấy thôi đi xuống anh nấu cho"
Cô lon ton chạy theo anh xuống bếp. Bây giờ trong nhà không còn bóng người vì giờ đã muộn lắm rồi. Xuống nhà bếp anh thì chuẩn bị nước lẩu cô thì lục tủ lạnh để tìm thứ muốn ăn. Sau 1 hồi loay hoay thì nồi lẩu thơm lừng cũng đã xong. Cô không nghĩ ngợi gì thả tất cả mọi thứ vào trong nồi nước sôi sùng sục kia.
" Ăn cẩn thận không nóng "
" Em biết rồi"
" Anh không ăn à"
" Nhìn em ăn là đủ no rồi "
Ăn no nê xong cũng đã nửa đêm rồi 2 người cùng nhau đi ngủ. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại tại đó, 3h sáng cô lại đói rồi
" Lâm Vũ Thiên dậy đi " cô lay anh dậy
" Sao vậy khuya rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/1723779/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.