Vừa vào đến trong nhà anh bế thẳng Uyển Linh lên lầu, vẫn là căn phòng đó. Căn phòng quá tối, không có ánh đèn nào, rồi cô cảm nhận được lưng mình chạm vào một thứ mềm mại, có lẽ là giường anh, thật thoải mái, đã hơn 3 năm cô chưa được nằm trên một caia giường
Bờ môi bỗng bị một lực ấm nóng phủ lên, nuốt trọn những lời cô chuẩn bị nói
"Ưm..."
Nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt hơn khiến Uyển Linh dần khó thở, chỉ biết ú ớ, lấy tay trên lồng ngực để giữ khoảng cách với người đàn ông nhưng cũng vô ích
"Đừng,..."
"Ngoan cho tôi được không em?"
Hơi nóng phả vào cổ cô, giọng nói khàn đục không hề che dấu dục vọng đang tuôn trào trong anh.
"T...tối quá, anh bật đèn lên trước được không?"
Nụ hôn dừng lại trên cổ cô, sức nặng trên người cũng biến mất, đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra thì ánh đèn sáng lên đột ngột khiến cô không kịp thức ứng, hai tay dơ lên che mắt. Khi cô bỏ tay xuống, thấy Lục Nam Thần đang ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm vào mình, quần áo anh vẫn chỉnh tề, khác hẳn với cô, cúc áo đã bị anh tàn nhẫn giựt đứt mấy cúc, Uyển Linh vô thức dơ tay lên che chắn trước ngực mình
"Che gì chứ, cố chỗ nào của em tôi chưa từng thấy qua, hay chưa sơ vào đâu" - khuôn mặt anh thản nhiên nói ra một câu khiến người nghe đỏ mặt
"Anh....đồ lưu manh"
"Tôi còn có thể lưu manh hơn nhiều nữa" - giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2648690/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.