Có lẽ vì quá sợ, Ân Thiên khóc xong liền nhắm mắt ngủ thiếp đi. Uyển Linh thấy vậy, vừa xót thương con trai còn bé mà phải gặp loại chuyện này, vừa lo lắng quan sát xung quanh, tìm đường trốn thoát. Nhưng đây là đâu cô không biết, nó hoàn toàn là không gian khép kín, cô nghĩ đây là một nhà xưởng nhỏ bỏ hoang từ rất lâu, xung quanh không nghe thấy tiếng ồn xe cộ. Vì vậy nơi này chắc chắn ở ngoại thành, không gần khu dân cư....có thể nói khả năng để có người phát hiện ra và giúp đỡ hai mẹ con cô là không có, dù có kêu cứu khản cổ cũng không ai nghe thấy
Sự bồn chồn không yên trong lòng ngày càng nhiều, cô không ở một mình ,mà hiện tại còn có con trai, cô không thể để con rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, phải nhanh nghĩ cách...Giây phút này Uyển Linh thật sự mong ngóng sự xuất hiện của anh, nhưng trước khi đi cô không báo anh biết....
Uyển Linh chỉ biết ngồi ôm con chờ đợi, từ lúc bị bắt trói tới đây, Vương Linh Nhi vẫn chưa lộ diện, không biết chị ta lại muốn làm ra chuyện điên rồ gì nữa
Tại phòng làm việc cao nhất của Lục Thị, Lục Nam Thần đang bận rộn với một đống văn kiện giấy tờ cần phê duyệt, không hiểu sao hôm nay anh cảm thấy rất nhớ cô, dường như chỉ muốn phóng về nhà ôm chặt hai mẹ con vào lòng. Nhưng anh là người lãnh đạo, làm vậy sẽ không quản nổi nhân viên, phải làm gương cho họ. Nghĩ thế anh liền mở camera ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2648380/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.