Mộng Đình nghe lời anh nói thờ ơ không đếm xỉa, cô và Hạ Ngân có một điểm chung đó là không dễ kết thân với bạn bè. Còn nhớ hồi mới quen, cả hai còn chẳng nói với nhau câu nào, phải tới rất rất lâu, xảy ra nhiều chuyện cùng nhau với chịu mở lòng sẻ chia. Đến bây giờ cô và cô ấy lại thân nhau nhất cái phòng trọ đó.
Anh biết không nói được đứa cháu bướng bỉnh này thì quay đầu đi vào trong. So với Ninh Hạ Ngân đúng là trái ngược, ít ra cô ta dạo gần đây còn biết ngoan ngoãn nghe lời. Đợi cô ta sinh con xong, anh nhất định tống khứ sự phiền toái này đi ngay lập tức.
Bóng xe khuất vào lối rẽ gara, Mộng Đình bực bội bỏ về, Cảnh Vũ âm thầm đi phía sau cô.
- Anh đi mà bảo vệ ông chủ của anh ấy!
Biết Mộng Đình giận dỗi nhưng lệnh bảo vệ của ông chủ Cảnh Vũ không thể trái lời, dẫu gì cũng là cháu gái mà ông chủ cưng chiều nhất, xảy ra mệnh hệ gì, mười cái mạng anh cũng không gánh nổi.
Ninh Hạ Ngân đi kè kè bên cạnh dì Phúc, cô biết dì chuẩn bị đồ ăn tối nên muốn giúp cho dì nhưng chưa kịp làm đã bị dì đuổi ra khỏi bếp.
- Cô ngồi yên đã là sự giúp đỡ tốt nhất cho tôi rồi, cô động tay vào chỉ sợ cậu chủ không động đũa!
Im lặng một lúc, cô cất lời:
- Dì ơi, ở đây có nhạc cụ không?
Bàn tay khẳng khiu của dì Phúc vẫn thoăn thoắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-la-gi-sao-anh-lai-khoc-/3722570/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.