Nghe được âm thanh từ đầu dây bên kia, cơn bực bội trong lòng Mộng Đình lập tức biến mất, bàn tay cô nắm chặt di động, giọng nói run rẩy:
- Kiến Đen... là cậu phải không? Cậu nói cho mình biết đi, cậu đang ở đâu, cậu về quê thì không thấy lên trọ nữa, cậu có bị úng đầu không vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu còn định tốt nghiệp nữa không vậy hả?
Trách mắng một hồi, giọng nói Mộng Đình nhỏ dần rồi nghẹn lại:
- Cậu có biết mình lo lắng lắm không... rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?
Sau câu hỏi kia vọng lại là tiếng nức nở, cứ như vậy một lúc lâu chẳng dứt. Mộng Đình đầu hàng buộc phải dỗ dành cô nàng mít ướt này, cô biết Hạ Ngân không phải là người mau nước mắt nhưng thời gian hơn một tháng đổ lại đây cô bạn này rất dễ tủi thân, có lẽ là do có em bé...
- Bé con vẫn ổn chứ, cậu đừng khóc, sẽ không tốt cho bé con, có mình ở đây
rôi!
Tiếng khóc dẫn thưa thớt rồi im bặt, hẫng đi một lúc mới nghe thấy giọng mũi bị nghẹt:
- Mình kết hôn rồi... sau này sẽ không đi học nữa!
- CẬU ĐIÊN À!
Dường như không thể tin được câu nói kia thốt ra từ miệng Ninh Hạ Ngân nên Mộng Đình liền hét lớn giọng, cô vội vàng hỏi lý do:
- Cậu đang ở đâu, cậu điên thật rồi! Đang yên đang lành đi mua dây tự trói mình, người yêu chẳng có cậu lấy ai chứ? Hạ Ngân, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-la-gi-sao-anh-lai-khoc-/3618468/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.