Ninh Hạ Ngân dạ một tiếng, rồi lại cúi đầu yên lặng gắp đĩa rau gần mình nhất. Ngẫm ra thì, bốn năm đại học của cô trôi qua nhanh thật đấy.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người ra ghế sofa ngồi trò chuyện còn Ninh Hạ Ngân dọn dẹp rồi rửa chén. Ngày trước cô còn mang trong mình cảm giác tủi thân giống như bị cô lập trong chính gia đình mình nhưng bây giờ cô lại cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cô có thể tự do chìm trong suy nghĩ thật sự của bản thân mà không bị ai làm phiền.
Dọn dẹp xong thì cô lên phòng khóa cửa, lặng lẽ lấy chiếc hộp đựng len ra rồi cho vào trong chiếc cặp nhỏ để trong tủ. Chuẩn bị xong xuôi cô rời phòng xuống nhà tiến về phía ba mẹ và em gái đang ngồi:
- Ba mẹ, con xin phép chiều nay sang nhà bà nội được không ạ?
Nụ cười đang thoải mái trên môi ba con người đang ngồi trên sofa chợt khựng lại, khuôn mặt trở về dáng vẻ trầm ổn. Suy tư một lúc lâu mẹ mới lên tiếng.
- Đi về sớm một chút còn chuẩn bị bữa tối nữa, dì Lan có việc bận nên đã về quê rồi.
Ninh Hạ Ngân gắng giữ lấy nụ cười, khẽ vâng một tiếng sau đó vào trong kho lấy chiếc xe đạp cũ phóng đi.
Nhà bà nội cách nhà cô tầm hơn hai cây số, mất khoảng hơn mười phút đạp xe thì tới nơi. Nếu nhà của ba mẹ xây dựng theo kiểu mái Thái hai tầng đầy đủ tiện nghi đầy sang trọng thì ngôi nhà của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-la-gi-sao-anh-lai-khoc-/3576936/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.