*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Đống cũng giơ tay lên, lòng bàn tay phất qua non nửa gương mặt vẫn vương nước mắt trên màn hình, …
***
Vì câu nói đó của Liang, cả đêm Cố Nghi Lạc nằm mơ chập chờn.
Chỉ còn chưa đến 40 tiếng nữa là phải lên bục biểu diễn, cậu kéo khúc nhạc mà đứa bé nào học đàn cũng phải kéo, 《Lightly Row》(*),Bành Châu chơi piano đệm nhạc cho cậu.
(*) Lightly Row nằm trong cuốn Suzuki Violin School, do Shinichi Suzuki phổ lại theo bài hát dân gian Đức Hänschen klein, lời bài hát gốc thuộc về Franz Wiedemann.
Tưởng Du học xong chạy tới, đứng ở cửa giễu cợt: “Này là phản phác quy chân đấy à.”
(*) Phản phác quy chân (返璞归真 ): Quay trở lại trạng thái ban sơ, mộc mạc ban đầu.
Tai Cố Nghi Lạc rất thính, liếc cậu ta một cái: “Vậy cậu hát nhẩm theo nhạc phổ làm gì?”
“Hồi bé từng học, nên theo thói quen.” Tưởng Du đến cạnh đàn piano, vỗ vỗ vai Bành Châu: “Đàn khá đó, nên theo chuyên nghiệp, rồi làm bạn thép cho tôi (*).”
(*) Bạn thép (钢伴): Người đệm đàn piano.
Bành Châu vênh mặt: “Nhớ ngày xưa học đàn piano điện tử ở cung thiếu nhi, tớ là người đàn giỏi nhất trong tất cả đám trẻ con ở đó.”
“Há, vậy sao lại học violin?”
“Vì đàn piano đắt quá, nhà nghèo, không mua được.”
Cố Nghi Lạc tham gia: “Kết quả học violin cũng không tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-giong-anh-chup/2276358/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.