*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hứng thú duy nhất bây giờ của anh, là em.”
***
Hôm sau, Cố Nghi Lạc và bạn tốt Bành Châu cùng nhau bị buồn nôn.
Người trước thì vì nhớ lại đoạn voice dính ngấy mình gửi cho người yêu vào tối qua, người sau thì vì nhìn thấy móng tay mới sơn màu hồng phấn của thủ tịch dàn nhạc hàng xóm.
“Đù má, thế mà mình phun cái giọng thiếu nữ như vậy?” Cố Nghi Lạc thấy mình ô uế rồi.
“Đù má, tôi chỉ rời đi có chốc lát mà cậu đã làm bộ móng thiếu nữ như vậy?” Bành Châu thấy Tưởng Du điên rồi.
Tưởng Du giơ tay ra xa để thưởng thức: “Nào có, không đẹp à?” Nói xong liếc mắt đưa tình với thẳng nam duy nhất trong đám, “Cậu không thích à?”
Bành Châu nhìn thoáng qua, lại nhìn nhìn thoáng nữa, dần dần làm quen: “Làn da của cậu trắng, tạm được, cũng không tệ.”
Cố Nghi Lạc lắc đầu, tranh thủ lúc Bành Châu đi mua bữa sáng cho mọi người, nói với Tưởng Du: “Lúc trước thấy tác phong làm việc của cậu công khí ngút ngàn, còn tưởng là… Ai ngờ… Haizzz.”
“Cái này gọi là trên đường theo đuổi cần phải hi sinh.” Tưởng Du vừa thổi móng tay vừa nói.
Lư Tiêu Địch đang ôm điện thoại bổ sung tri thức về nhạc cụ dân gian, cố gắng có chủ đề chung với nam sinh trong lòng, nghe vậy cũng xáp lại gần, hỏi Tưởng Du làm móng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-giong-anh-chup/2276355/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.