Đánh cắp một chút ngọt ngào từ cuộc sống
......
Thấy người suýt bị mình vật ra đất là Giản Mộc Tư, Ôn Dương vừa khóc thút thít xong lập tức im bặt, bất giác buông lỏng tay.
Nếu Giản Mộc Tư không nghe thấy Ôn Dương khóc nức nở suốt mấy phút vừa rồi, nếu không phải khuôn mặt Ôn Dương tràn đầy nước mắt, lúc này, biểu cảm của Ôn Dương cứ như không có chuyện gì xảy ra, thật sự có thể trót lọt lừa người.
Ôn Dương vô thức dựa vào lưng ghế, cúi đầu xuống.
Vừa cúi đầu, vừa không quên lấy tay lau mặt.
Động tác quá mức vội vàng khiến chỗ đau vừa bị nhổ lại làm nàng nhe răng trợn mắt.
Lần đau này, Ôn Dương không hé môi nửa lời, nàng chỉ cúi đầu cắn chặt băng gạc cầm máu trong miệng.
Nhìn thấy Ôn Dương không chịu lộ ra vẻ yếu đuối, bàn tay đang muốn đưa giấy và khẩu trang của Giản Mộc Tư dừng lại.
Thật ra cô đã chờ đợi Ôn Dương được một lúc lâu, đến khi Ôn Dương không còn phát ra tiếng khóc nữa, cô mới bước tới.
Nhưng có vẻ như...
Giản Mộc Tư vẫn đưa cho Ôn Dương gói khăn giấy trong tay và chiếc khẩu trang dùng một lần mượn từ y tá ở bàn sơ chẩn.
Người cúi đầu nhìn thấy những thứ đồ được đặt trên đùi mình, rõ ràng hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục lau nước mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, sĩ quan Ôn không cảm thấy khăn giấy sạch hơn tay áo của mình, nàng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097191/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.