"... Ban nãy em dẫn đường không tệ, nhỉ?"
Tuy là hỏi, nhưng người hỏi lại không chờ đợi một câu trả lời.
Ôn Dương buông cổ tay Giản Mộc Tư ra, phủi phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên áo khoác, giả vờ như đang ngắm cảnh, "quan sát" những bức tranh dọc bức tường ở lối ra ngôi nhà ma.
Bức tranh in với giá 20 tệ có gì hay để ngắm không biết?
Người đang mải quan sát kỹ càng, vẫn nghe thấy tiếng cười khe khẽ của người phía sau.
Mặc dù Giản Mộc Tư cười rất nhẹ nhàng, nhưng tai Ôn Dương vẫn đỏ lên.
Giản Mộc Tư nhìn chăm chú không rời vào bóng lưng của người đang "nghiêm túc" quan sát tranh in.
Người trong cuộc không nhận ra rằng, cả khóe mắt và đuôi lông mày của mình đều đang cong lên.
Ôn Dương mất một lúc để bình tĩnh lại, ra lệnh cho bản thân phải quên đi chuyện xấu hổ vừa rồi. Bây giờ nhớ lại "con ma" mà nàng đã gặp trong ngôi nhà ma, có vẻ như nó không đáng sợ như vậy.
Chí ít vừa rồi Ôn Dương nhất định chỉ muốn dẫn Giản Mộc Tư ra ngoài xem vết thương cho cô, không còn tâm tư đâu mà sợ với chả hãi. Như thể nàng trước giờ chưa từng bị doạ khiếp vía bởi những yếu tố nhân tạo lừa người như vậy.
Vì quá sốt ruột, Ôn Dương cũng không biết trên tay mình dính "máu" của Giản Mộc Tư từ lúc nào.
Mà hiện giờ, vết "máu" này đang nhắc nhở nàng khá rõ ràng rằng nàng đã làm một điều vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097124/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.