Ôn Dương ngồi đợi Trương Lộ Chi tại bậc thang ở lối vào căn tin.
Nàng đã uống thuốc cảm, không nên lái xe thực hiện ca trực hôm nay.
Thấy Trương Lộ Chi cầm hai chiếc cốc giữ nhiệt đi tới, còn có vỉ thuốc cảm nhô ra từ trong túi áo sơ mi.
Ôn Dương dựa vào cột đá phía sau, thân thể yếu ớt khó có chút sức lực nào.
Đôi mắt nàng nhìn Giản Mộc Tư cũng mờ mờ ảo ảo, không rạng rỡ như mọi khi.
Ban nãy trong căn tin, dưới ánh đèn lờ mờ cộng thêm góc tối nơi căn tin, Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương không rõ lắm. Nhưng giờ đây trên nền trời bình minh chiếu rọi, Giản Mộc Tư có thể hoàn toàn thu Ôn Dương vào trong tầm mắt.
Thấy cả vẻ mặt u ám và sắc xanh dưới mắt; thấy cả giọt mồ hôi nhỏ giữa những sợi tóc mái và cánh tay buông thõng bên hông không thể nhấc lên.
Từ trong ra ngoài Ôn Dương đều mệt mỏi yếu ớt, trái tim Giản Mộc Tư chợt thắt lại.
Cô bất giác đưa đầu lưỡi chạm vào sau hàm răng, đột nhiên nếm được một ít vị đắng...
Thấy Trương Lộ Chi trở lại, Ôn Dương dựa vào cột đá đẩy người lên, giúp nàng tạm thời ổn định lại sự hỗn loạn trong đầu.
Nàng khó chịu bóp cái mũi bị nghẹt đến biến giọng của mình, nở một nụ cười mà nàng nghĩ không hề miễn cưỡng với Giản Mộc Tư: "Đi đây, Giản Mộc Mộc."
Giản Mộc Tư mở miệng, nhưng không biết bản thân mình muốn nói điều gì.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097102/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.