Cuối cùng cũng biết, em thật đặc biệt
......
Trong hai ca ngày tiếp theo, Giản Mộc Tư và Ôn Dương như đã đổi vị trí cho nhau, đổi thành Giản Mộc Tư chuẩn bị bữa ăn cho Ôn Dương.
Thứ Năm đi làm, Ôn Dương có thể cảm nhận rõ mình sắp hết ốm...
Nhưng...
Có lẽ vì cởi áo khoác đồng phục ra khi làm nhiệm vụ, buổi chiều trở lại đơn vị làm việc, nàng lại lại lờ đờ như một quả cà tím héo.
Buổi tối, Ôn Quốc Đông trông bà ngoại trong viện, không thể chăm sóc Ôn Dương đang ở nhà nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Ôn Dương bị nhiệt độ xung quanh đánh thức. Ngoài cảm giác nóng như rán cá xèo xèo, cái đầu nàng còn ong ong cùng cảm giác cả thế giới đều đang điên đảo hỗn loạn.
Ôn Dương sờ má, sờ trán mình...
Hình như bị sốt?
Không phải hình như, là rõ ràng bị sốt.
Nàng bám lên tường, lảo đảo đi ra phòng khách.
Rót một cốc nước ấm làm ẩm cổ họng, nhưng làm đủ mọi cách vẫn không thể nói ra tiếng.
"Khụ khụ~ khụ khụ~~"
Ho quá sức, cuối cùng tự làm mình bị nghẹn.
Nghĩ Ôn Quốc Đông không ở nhà, nghĩ ngày mai đi làm ca sáng, nghĩ thứ Bảy nhất định phải tham gia hôn lễ...
Người bị sốt bất chấp ra ngoài tìm hiệu thuốc 24/24 mua thuốc hạ sốt dù cho toàn thân có đang run lên bần bật.
Nàng phải khỏe lại sớm.
Ít nhất, phải khoẻ để đi dự đám cưới của bạn tốt.
Trong đầu nàng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097100/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.