Kết thúc buổi chạy đêm, Ôn Dương không tài nào yên tâm về Giản Mộc Tư cho được, khăng khăng muốn đích thân đưa Giản Mộc Tư về tận cửa ký túc xá mới chịu.
Thế là, khi đưa Giản Mộc Tư đến cửa ký túc xá, Ôn Dương bất ngờ gặp một người đã đợi ở đó từ vài giờ trước...
Bỗng thấy có người đứng trước cửa, cả Ôn Dương lẫn Giản Mộc Tư đều giật mình.
Ôn Dương lập tức kéo Giản Mộc Tư ra phía sau mình, vào tư thế phòng thủ.
Cho đến khi Giản Mộc Tư cảm thấy người đứng dưới ánh đèn mờ kia trông rất quen mắt, hơn nữa người đó cũng nhận ra họ...
"Tiểu Mộc?"
"Chi Châu?"
Hai cô gái nhìn nhau.
Giản Mộc Tư vỗ nhẹ Ôn Dương đứng trước, bước ra.
"Chị về nước từ khi nào?"
"Bệnh viện xảy ra vụ bắt cóc làm con tin, chị không về sao được?"
Hạ Chi Châu bình tĩnh nói thêm:
"Chị lo cho em, không phải lo cho Viện trưởng. Viện trưởng đi làm chỉ có thể ở trong phòng họp hoặc văn phòng, không việc gì cần lo lắng. Nhưng em thì khác, tuy tạm thời bị điều sang Trung tâm Cấp cứu, nhưng chị vẫn lo..."
Hạ Chi Châu nhìn Ôn Dương phía sau Giản Mộc Tư vẫn luôn cảnh giác đến mình, cô ra hiệu bằng mắt với Giản Mộc Tư: "Tiểu Mộc, đây là?"
Không thể phủ nhận, sự vui mừng trong ánh mắt Hạ Chi Châu không thể lừa được ai.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn cô không thấy Giản Mộc Tư có bao nhiêu người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097073/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.