Thuê phòng gym để dạy cận chiến, vì vậy trong phòng tập đã có đệm bảo vệ được chuẩn bị sẵn.
Ôn Dương đưa Giản Mộc Tư đến phòng tập.
Vì đã được thuê, nên hiện tại trong phòng tập chỉ có hai người họ.
Ôn Dương đứng bên cạnh tấm đệm, vỗ tay, nhướng mày cười.
"Đến đây, Giản Mộc Mộc, lên lớp thôi!"
Bởi giọng điệu nàng quá mức hớn hở cùng vẻ chắc ý lộ rõ trên mặt, khóe môi Giản Mộc Tư khẽ cong lên.
Nhưng chỉ ngay trong giây tiếp theo, Ôn Dương chợt nhớ đến hồi mới gặp lại Giản Mộc Tư cách đây không lâu... Giản Mộc Tư từng giáng cho nàng một đòn trong lớp phổ biến kiến thức cấp cứu.
Giờ đây đứng trong phòng tập, Ôn Dương đột nhiên cảm thấy dư âm của nỗi khiếp sợ... bất giác sờ vào bụng mình, cứ cảm thấy cơn đau từ đòn thị phạm Heimlich hồi đó vẫn âm ỉ nơi đây.
Ôn Dương điều chỉnh lại sắc mặt, trở nên nghiêm túc hơn, trịnh trọng dặn dò học sinh:
"Giản Mộc Mộc... ờm... Hôm nay em là giáo viên của chị, là huấn luyện viên của chị. Lát nữa chị cứ nhẹ nhàng thôi..."
Hai lòng bàn tay Ôn Dương áp vào hai má, chu môi, bộ dáng y hệt như một đứa trẻ đang tỏ ra đáng yêu.
"Em đây da yếu thịt mềm... lại còn chưa 18! Thiếu nữ vị thành niên đó chị có biết không?"
Dưới ánh mắt đầy đánh giá của Giản Mộc Tư, cuối cùng Ôn Dương cũng ngừng ba hoa.
Nàng chỉ là có chút lo sợ.
Nhỡ như lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097071/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.