Chờ đợi
......
Sau ca phẫu thuật, Ôn Dương được đưa thẳng vào phòng ICU.
Cánh cửa ICU đóng chặt...
Dù không thể nhìn thấy con gái hay nhìn thấy tình hình trong phòng, Ôn Quốc Đông vẫn kiên trì đứng trước cửa phòng ICU.
Người cha vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng sinh mệnh của con gái mình đang hấp hối.
Mặc dù những vết máu chưa khô trên người Cố Ngôn Minh và Trương Lộ Chi đều đang nhắc nhở ông, nhưng ông vẫn không chịu tin.
Tất cả những người đàn ông đều nán lại ở hành lang bên ngoài lối vào phòng hồi sức cấp cứu.
Thậm chí các đồng nghiệp cũ trong Cục Công an còn bao quanh Ôn Quốc Đông.
Họ nhìn nhau không nói nên lời, họ không biết nên bắt đầu nói những lời an ủi từ đâu mới phải.
Cựu cảnh sát ma túy mất đi người vợ thân yêu hơn chục năm trước, hiện giờ lại có khả năng âm dương cách biệt cùng con gái bất cứ lúc nào...
Đây... là những trái ngang gì vậy...
"Sư phụ..."
Cố Ngôn Minh chỉ muốn quỳ xuống trước Ôn Quốc Đông.
Nếu không phải do anh tự phụ, nếu đội phòng chống ma túy không lôi kéo Ôn Dương vào hoạt động nằm vùng, nếu đội phòng chống ma túy không rủ rê nàng tham vào hoạt động lần này, Ôn Dương sẽ không bao giờ phải chịu sự trả thù của bọn xã hội đen.
Tại sao không phải đâm vào anh!
Tại sao nhất định phải là Ôn Dương...
"Cháu xin lỗi..."
Đội phó đội chống ma tuý kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3096951/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.