Giải thoát
......
Phòng ICU trong tòa nhà cấp cứu cách phòng nghỉ của Hạ Lương 100m.
Tòa nhà cấp cứu cách ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu 1000m.
Giản Mộc Tư cất đi chiếc chìa khóa cửa phòng nghỉ được Hạ Lương đưa cho.
Những chiếc ghế được Trần Phi và Lưu Dịch mượn cũng đều được trả lại.
Hạ Lương lấy ghế từ phòng làm việc của ông tới.
Chiếc ghế được Giản Mộc Tư đặt ở hành lang lối vào phòng ICU.
Khoảng cách 20m sẽ không cản trở việc ra vào của nhân viên y tế ICU.
Trong bữa tối, Giản Mộc Tư nhìn bát cháo trong tay, chợt mỉm cười.
Cười, sau đó rơi nước mắt trước vẻ mặt thắc mắc của Hạ Chi Châu.
"Chị... chị có biết bệnh nhân bất tỉnh sẽ ăn như thế nào không?"
Cháo trắng trộn với nước mắt cùng đi vào khoang miệng.
Giản Mộc Tư bặm những giọt nước mắt đọng trên môi...
"Các y tá sẽ cho họ ăn bằng ống thông dạ dày qua đường mũi... đảm bảo dinh dưỡng... tăng cường sức đề kháng..."
Là một bác sĩ cấp cứu đã vô số lần thành công đặt nội khí quản cho các bệnh nhân hấp hối, Giản Mộc Tư cảm thấy giờ phút này mình thật nhỏ bé như một hạt bụi...
Nếu không, sao trái tim cô lại cảm thấy như thủng một lỗ vậy.
Chỉ cần nghĩ không biết trên người Ôn Dương có bao nhiêu vết thương, chỉ cần nghĩ không biết Ôn Dương đã chịu đau bao nhiêu lần, Giản Mộc Tư cảm giác như cô đang chịu hình phạt Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3096949/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.