Trăm năm hạnh phúc
......
"Mộc Tư."
Sau khi thân thiết với Giản Mộc Tư, Giang Thần không còn khách sáo gọi những xưng hô khác.
Cô và Giản Thính gọi Giản Mộc Tư qua một chỗ thầm thì, trong mắt hai người lộ ra vẻ lo lắng giống nhau.
"Chân của Ôn Dương vẫn chưa lành sao?"
Giản Mộc Tư ngây người.
Quay đầu nhìn Ôn Dương đang vui vẻ trò chuyện trên ghế sofa cùng Hoàng Trình Trình...
Đã qua thời gian 5 tháng hồi phục, nhưng bước đi của Ôn Dương vẫn hơi nghiêng ngả.
"Theo kết quả chụp thì đã hoàn toàn hồi phục..."
"Vậy tại sao..."
Thấy Giản Mộc Tư cau mày bất lực, những người thông minh như Giang Thần và Giản Thính bỗng đoán được nguyên nhân.
Xem ra Ôn Dương có vấn đề tâm lý tiềm ẩn do ảnh hưởng từ chấn thương.
"Bây giờ Ôn Dương nhất quyết không dám sử dụng chân phải... Ban đầu còn tưởng sẽ không bao giờ đi lại được nữa, hiện giờ dù đã hồi phục nhưng vẫn còn vô thức sự hãi..."
Thực ra, Giản Mộc Tư cũng đã thảo luận riêng về vấn đề này với Chu Nguyên Ân.
Những người bị tổn thương dây chằng và nứt xương đương nhiên sẽ bị đau trong quá trình phục hồi.
Cơn đau gây ra lúc bắt đầu phục hồi khiến Ôn Dương vô thức sinh ra tâm lý từ chối dùng chân phải.
Khi đứng, Ôn Dương đã quen dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên chân trái còn nguyên vẹn.
Đi bộ cũng vậy.
Chỉ sau khi nàng ấy dần dần để lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3096926/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.