Khibước ra khỏi phòng y tế, Tiêu Giản Đào cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng. Bác sĩ Lụckhông chỉ giúp cậu chích kim mà sau đó còn tận tay rút kim và đặt bông gòn lên,chứ không mượn y tá làm giúp.
Nhìnngắm ngón tay thon dài trắng mịn của bác sĩ Lục cách lớp bông gòn ấn trên tay cậungay chỗ mũi kim chích, Tiêu Giản Đào cảm thấy cả con tim mình như bay bổng cảlên. Tuy rằng bác sĩ Lục nhấn chỗ vết thương hơi đau tí, Tiêu Giản Đào cũngkhông rên rỉ một tiếng.
Sauđó bác sĩ Lục còn cẩn thận viết cho cậu một mẩu giấy, bảo cậu sau khi về ký túcxá uống thuốc đúng giờ, uống nước nhiều, nhất là hàng ngày cứ mười một giờ phảiđi ngủ, tuyệt đối không được thức khuya.
Lờicủa Lục Tri Thu nói nghe thì đơn giản, nhưng Tiêu Giản Đào hoàn toàn không làmđược chuyện mỗi ngày đi ngủ sớm. Tuy cổ họng khó chịu, nhưng hàng ngày cậu vẫnchỉnh lý tài liệu dành cho cuộc thi, và lại dù có nằm trên giường, cũng cứ luônmiên man nghĩ ngợi lo lắng chuyện lỡ cổ họng mình không thể hồi phục sẽ ảnh hưởngđến cuộc thi.
: http://www.luv-ebooks.com
Cànglo lắng lại càng nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ ngợi lung tung thì lại càngthao thức không ngủ được, càng thao thức thì cổ họng lại càng tồi tệ hơn… Cứ thếluẩn quẩn, cổ họng cậu không những không thấy khá hơn, thậm chí lần này cậu bịnghẹt mũi luôn. Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, ngán ngẩm, cậu bèn bắtđầu cập nhật weibo:
CVĐao Kiến Tiếu: Lại hai giờ rồi… lại không ngủ được… cổ họng càng nghiêm trọnghơn rồi! (Hôm nay 02:15)
Vừacập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-biet/141684/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.