Dạogần đây Đông Tử cảm thấy Tiêu Giản Đào, thằng bạn thân của cậu, đứa cán bộ tàigiỏi của lớp, tấm gương tốt của các bạn học, trợ thủ đắc lực trong mắt các thầycô, người trước giờ luôn xuất sắc về mọi mặt không cần phải nhọc lòng về chuyệngì, đang có chút gì đó không ổn thì phải.
Mấyđứa bạn thân nhân lúc hết giờ học bèn xông vào vây quanh Tiêu Giản Đào, bắt cậuthành thật khai báo mọi chuyện.
TiêuGiản Đào thoáng ngập ngừng, gần đây có hai việc khiến cậu rất buồn phiền, mà mộttrong số đó thì… khó mà nói thành lời. Cậu phân vân một chút, bèn kể chuyện vềcậu nhóc gần đây sáng nào cũng nghe cậu luyện đọc đã biến mất rồi. Ai dè cậu vừakể xong, bèn thấy mấy thằng con trai vây quanh cậu đồng loạt rùng mình, ánh mắtnhìn cậu cũng trở nên đầy ẩn ý khó hiểu.
“Tụimày thế này là sao hả?” Tiêu Giản Đào tò mò lướt nhìn quanh mọi người.
ĐôngTử ngập ngừng đáp: “Cái Kéo nhỏ à, sao mày bạo gan thế chứ? Nếu là tao mỗi sángnăm giờ thức dậy đi luyện đọc, lại nghe thấy giọng trẻ con vang lên từ tầng haicủa toà y tế âm u rùng rợn kia, thì tao chẳng có gan tiếp tục ở đó nữa đâu!”
TiêuGiản Đào không hiểu: “Tại sao chứ? Chỉ là một thằng bé con thôi mà, đâu thể nàoăn thịt mày đâu?”
ĐôngTử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Lúc đấy là sáng sớm năm giờ đó, làm quáigì có thằng nhỏ nào không dưng lại xuất hiện ở tầng hai y tế trường hả? Mấy đứacon nít thích ngủ nướng nhất, ai lại mỗi ngày dậy sớm chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-biet/141683/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.