Vân Thiệu Thần liếc mắt nhìn cậu một lúc, chỉ vào chén cơm cậu, nói: “Trước tiên ăn hết đồ ăn trong chén em đi.”
Đoàn Duệ Thanh thấy mình gắp đồ ăn quả thật hơi nhiều, nghĩ đến hành vi có phần giống trẻ con của mình, có chút ngượng ngùng, lại có điểm đắc ý, nói: “Anh, hình như em lấy hơi nhiều rồi, anh ăn giúp em đi.”
Vân Thiệu Thần trừng mắt nhìn cậu, đứa trẻ này càng ngày càng thích tác quái, nhưng trừng xong vẫn cầm lấy chén cậu, lấy đồ ăn bỏ qua chén mình.
Đoàn Duệ Thanh yên lặng nhìn, khóe miệng chậm rãi gợi lên tươi cười đắc ý.
Kỳ thật Đoàn Duệ Thanh cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là đột nhiên muốn kiếm chuyện với anh thôi.
Vân mẹ ngồi bên cạnh khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Thiệu Thần đang chuyên tâm chọn đồ ăn, trong lòng khẽ thở dài, cúi đầu làm bộ như không thấy gì cả, tiếp tục ăn cơm.
Vân Thiệu Thần lấy đồ ăn xong rồi, gắp lại cho cậu đồ ăn còn nóng, đưa tới trước mặt cậu “Mau ăn đi.”
Đoàn Duệ Thanh lúc này cũng không hành động dư thừa nữa, không nói gì, ngoan ngoãn bưng chén lên toàn bộ ăn sạch.
Sau khi ăn xong, Đoàn Duệ Thanh nguyên bản muốn giúp Đoàn Giai Thu dọn bàn, nhưng lại bị Vân Thiệu Thần mạnh mẽ lôi về phòng ngủ, cậu vừa xuất viện, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đoàn Duệ Thanh sau khi bị anh ấn nằm xuống giường, thấy anh đứng dậy chuẩn bị rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ho-khong-de-nuoi/2246041/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.