Dù chúng ta là sinh đôi. Nhưng vì sao cả hai lại khác biệt đến vậy? Chỉ vì ta vừa sinh ra đã không biết khóc, mà đã bị lôi đi chôn sống ta sao?
Hạ Nguyệt mặc trên người bộ long bào, ánh mắt sâu lắng nhìn về phía xa xa. Nghĩ về cuộc đời của mình lúc nhỏ.
Tất cả máy quay đều chỉ vào hướng cô đang đứng. Mọi người dường như nín thở trước khung cảnh trước mắt.
Hạ Nguyệt mang đôi mắt màu xanh nhạt sáng ngời, nhưng bên trong ấy chỉ còn lại sự bị thương vô hạn, cùng bóng tối che đi từng phần từng phần ánh sáng trong mắt cô.
Ta là Bạch Nguyệt, là đưa con mà hoàng hậu ôm nặng đẻ đau. Nhưng chỉ vì ta sinh ra mà không một tiếng khóc đã bị gọi là xui xẻo mà bị đem đi chôn sống.
Nhưng may mắn làm sao, khi ngày mà ta bị thả xuống để dìm chết. Thì một nữ nhân đã tình cờ đi ngang, và đã nhìn thấy ta, cũng đã cứu ta.
Về sau, ta biết nữ nhân đó là một phi tử trong cung, nhưng vì mắc một lỗi trong cung, đã bị hoàng để ném vào lãnh cung.
Ngày ta bị nhặt về, cũng là ngày nữ nhân đó bị đuổi vào lãnh cung. Nhưng dù tình thế của bà khó khăn, cũng chưa một lần ghét bỏ ta, xem ta như con mà nuôi dưỡng. Bà ấy đặt ta tên là Bạch Nguyệt. Vì bà đã nhặt ta vào ngày trăng đẹp nhất.
Tuy bà vẫn luôn thương yêu ta, nhưng lại nuôi ta như một nam nhân. Khi đó ta không biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3704518/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.