Chương trước
Chương sau
Hạ Nguyệt đưa ánh mắt màu xanh nhạt nhìn về người phía trước, bên trong đôi mắt ấy là sự do dự, và lo lắng, nhưng rồi ánh mắt ấy lại lần nữ sáng lên, đối với Vương Ngữ Yên đứng trước mặt mình mà nói ra lời bản thân luôn che giấu bấy lâu.

"Ta yêu Tỷ... Là tình yêu của nam nữ."

Vương Ngữ Yên sững sờ vài giây, mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn, Vương Ngữ Yên hiện rõ sự bối rối mà lên tiếng: "Cái đó, nhưng chúng ta điều là nữ nhân mà. Ngài làm sao có thể...".

Hạ Nguyệt mím chặt môi, bàn tay nắm chặt thành quyền. Ánh mắt hiện rõ sự quyết liệt lên tiếng đáp:

"Nữ nhân thì sao chứ?! Chỉ cần chúng ta yêu nhau là được rồi, không phải sao!"

Vương Ngữ Yên lùi về sau, cô lắc đầu, hai mắt nhắm lại. Hai tay đưa lên chấp thành quyền, đầu hơi cúi xuống, đối với Hạ Nguyệt thành thật: "Thần không thể nhận tình cảm này."

"Hừ! Không thể tiếp nhận sao! Vậy còn không Bạch Dương thì sao? Không phải là do ngươi thích nàng ta, mới không tiếp nhận ta sao?!"

Hạ Nguyệt ánh mắt hiện rõ sự căm phẩn, bàn tay càn thêm siết chặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đây đã toàn toàn tối đen.

"Cắt!... Qua!"

Tiếng kêu vừa vang lên, trạng thái tức giận của Hạ Nguyệt đột nhiên biến mắt. Thay vào đó là đôi mắt trầm lắng như nước của mình.

Lâm Chu dơ cao cuốn kịch bản được cuộn lại lên cao, hét to: "Được rồi, nghỉ ngơi 10 phút!"

Vương Ngữ Yên nhìn thấy sự biến đổi của Hạ Nguyệt cũng không thôi cảm thán. Nếu ban nãy bản thân không cố gắng kìm chế, thì có lẽ cô cũng đã bị câu nói yêu của Hạ Nguyệt làm cho mất bình tĩnh mất rồi.

"Tuyệt thật, tôi còn lo nữ diên viên đó không đảm nhận được vai diễn này, nhưng thật không ngờ cô ấy còn diễn tốt hơn tôi nghĩ nữa đấy. Diễn 10 cảnh quay, mà hoàn toàn không bị vấp chút nào."

Nam trợ lý của Lâm Chu, hắn đứng bên cạnh ông, nói ra những lời tán thưởng.

"Đó là đương nhiên, người mà đã chọn mà." Lâm Chu nghe Hạ Nguyệt được khen, ông còn cao hứng hơn cá người được khen.

Trợ lý đứng bên cạnh nhìn thấy Lâm Chu cao hứng. Tựa hồ có thể thấy cái đuôi của ông cũng lộ ra luôn rồi.

"Nhưng mà..."

Lâm Chu đột nhiên không còn cao hứng nữa, mà chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc. Khiến người trợ lý đứng bên cạnh cũng không hiểu gì.

Lâm Chu nói một đoạn rồi ngừng, ông đưa mắt nhìn lên trước mắt. Chỉ thấy Hoa Anh đang dùng vẻ mặt sùng bái đối với Hạ Nguyệt nói gì đó. Mà Hạ Nguyệt vấn giữ vẻ mặt bình tĩnh ấy.

Con bé, dường như không giống đang diễn... Lâm Chu thầm cảm thán không tiếng trong lòng.



Hoa Anh một bên đưa nước cho Hạ Nguyệt, một bên đẩy phấn kích đối Hạ Nguyệt nói: "Dương Dương à, em tuyệt quá đi. Lẩn đầu bấm máy đã qua 10 cảnh quay liên tục."

Hạ Nguyệt nhận lấy chai nước, trên môi hơi hiện nụ cười, nhẹ giọng đáp: "Do ảnh hậu dẫn dắt em nhập vai."

Bản thân bị nhắc đến. Theo lẽ thường cô sẽ rất vui, nhưng khi nghe Hạ Nguyệt ngây cả gọi tên mình mà em cũng không muốn khiến cô rất là tức giận.

Mà Hoa Anh lần này cũng rất tinh ý, nên cũng nhận ra Hạ Nguyệt không hề gọi tên Vương Ngữ Yên.

Cô không khỏi đầy vẻ nghi hoặc hỏi: "Dương Dương à, em với Vương ảnh hậu có chuyện gì sao?"

Hạ Nguyệt hơi sững sờ, cô đầy vẻ không hiểu hỏi lại: "Chuyện gì?"

Hoa Anh thành thật: "Thì, em hôm nay em không có gọi Vương ảnh hậu bằng tên."

Hạ Nguyệt mày hơi nhíu lại. Cô đưa mắt hơi nhìn về phía sau. Chỉ thấy Vương Ngữ Yên không kiên nề ánh mắt của người khác, mà cứ vậy bài ra vẻ mặt đáng thương nhìn cô.

Hạ Nguyệt lạnh lùng quay đầu, nhanh chóng bỏ lại một câu rồi rời đi: "Em với Tỷ ấy không thân."

Hoa Anh nhìn Hạ Nguyệt rời đi mà không hiểu gì, gấp gáp lên tiếng: "Này em đi đâu vậy!"

Hạ Nguyệt đầu không quay lại đáp: "Xem kịch bản."

Hoa Anh nhìn Hạ Nguyệt rời đi mà sững sờ. Rơi vào trạng thái tự mình lẩm bẩm: "Em ấy làm sao vậy?

Mình chưa từng thấy bộ dáng khó chịu này của Dương Dương như vậy?"

Những điều Hoa Anh không biết là Vương Ngữ Yên vẫn luôn nghe mấy lời nói vô ý của cô.

Vương Ngữ Yên... Ánh mắt trầm xuống, bàn tay giấu dưới lớp y phục cổ trang đang nắm chặt.

Vương Ngữ Yên hơi ngẩn đầu, nhìn bóng dáng đã đi xa của Hạ Nguyệt mà tự mình lẩm bẩm: "Em ấy....

Có phải đã chán ghét mình rồi không."

Hạ Nguyệt bên này dù tay đang cầm kịch bản, mắt nhìn vào những con chữ bên trên đó. Nhưng lòng cô lại chẳng thể nào tập trung nổi.

Không biết vì sao, nhưng cô cứ luôn nghĩ đến lời từ chối của Vương Ngữ Yên dành cho mình. Dù biết đó chỉ là một lời thoại trong vai diễn, nhưng tim cô cứ luôn khó chịu.

Dao Quang từ xa đi đến. Nhìn thấy bộ dáng không tập trung của Hạ Nguyệt. Cô không khỏi lo lắng lên tiếng: "Dương Dương à, em làm sao vậy?"



Hạ Nguyệt theo tiếng nhìn qua. Chỉ thấy trước mặt là người đại diễn của mình.

Hạ Nguyệt không nói gì, tiếp tục quay đầu nhìn là cuốn sách mình đang đọc. Khi này cô mới chậm rãi đáp: "Hồm nay Tỷ và Hoa Tỷ làm sao thế? Vẫn luôn hỏi một vấn đề."

Dao Quang hơi ngây ra, nhưng cô lại không nói gì mà nhìn bộ dáng hiện tại của Hạ Nguyệt. Mãi cho đến một lúc sau, Dao Quang vẫn là, có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Dương Dương, nếu có chuyện gì hãy nói với bọn Tỷ, bọn Tỷ nhất định sẽ dùng hết sức giúp em."

Hạ Nguyệt mày nhíu lại, cô quay đầu nhìn qua Dao Quang, vẻ mặt là sự không vui vì bản thân cô không có bị sao, nhưng chẳng hiểu vì sao hết Hoa Anh rồi đến Dao Quang chạy đến hỏi cô.

Thấy Hạ Nguyệt không vui khi liên tục bị hỏi, Dao Quang cúng chỉ có thể nói ra sự thật trước mắt mình: "Cái đó Dương Dương à, em đang đọc sách ngược kìa."

Hạ Nguyệt khi này mới nhìn lại cuốn sách trên tay mình. Không biết khi nào mà cô đã cầm một cuốn sách ngược mà chẳng thay biết gì.

Hạ Nguyệt cảm thấy đầu mình có chút nhức nhức. Lại quay đầu nhìn lại Dao Quang. Chỉ thấy Dao Quang đang dùng ánh mắt đầy vẻ lo lắng nhìn mình.

Hạ Nguyệt xoa xoa đầu, nhanh chóng đối với Dao Quang đối: "Dao Tỷ, em không sao, chỉ đang nghĩ đến kịch bản nên hơi mất tập trung."

Dao Quang bán tính bán nghi nhìn Hạ Nguyệt, nhưng cô cũng chẳng nhìn ra Hạ Nguyệt có chuyện gì.

Nên cũng chỉ có thể cho qua chuyện này.

"Được rồi tạm tin em vậy. Nhưng nếu có chuyện gì thì báo Tỷ biết một tiếng. Nếu giúp được Tỷ sẽ giúp."

Hạ Nguyệt nghe vậy, liền vội vàng gật đầu đáp: "Vâng."

Thấy Hạ Nguyệt ngoan ngoãn, Dao Quang cũng an tâm. Trên môi hiện lên nụ cười nhạt.

Hạ Nguyệt không biết cảnh này đã bị một bình giấm nào đó nhìn thấy. Trong lòng không ngừng nổi giấm. Nhưng biết bản thân lại không thể làm gì, khiến bản thân rất là khó chịu.

Lâm Húc nhìn lão đại mình như vậy cũng rất là bất lực. Nếu Dao Quang còn thấy thể đối với Hạ Nguyệt phiên giải vài câu, thì một người làm công như hẳn chẳng thể làm gì khi cấp trên, cũng là lão đại của mình tức giận.

Trái qua 10 phút nghỉ ngơi. Mọi người quay chở lại làm việc.

Vì bộ phim này nói về âm mưu của những tham quan thời xưa. Kể về vị nữ tướng và một vị vua nữ giả nam, một tình yêu giữa hai nữ nhân. Và những cảm xúc yêu hận bên trong.

Mở đầu câu chuyện là cảnh chiến trang loạn lạc. Và một nữ nhân ngồi trên thân ngựa, thân mang chiến bào, tay cầm kiếm chém hết những tướng địch nào dám lại gần.

Trước đó những trận chiến. Chính là cảnh hoàng cung ở nước thục. Có hai đứa bé gái được đích thân hoàng hậu sinh ra.

Nhưng vì thời xưa, người dân còn mê tính, họ cho rằng sinh đôi là điềm xấu. Nên một nữ hầu khi nhìn thấy hoàng hậu còn ngất sau sinh, đã ra lệnh cho người đem một trong hai đứa bé ấy đi chôn. Và công bố ra ngoài, hoàng hậu sinh con trai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.