Ngày hôm nay, cô có hẹn với một người rất quan trọng. Vì chỉ cần một cái gật đầu từ người này, kế hoạch mà cô tốn công sức bàn ra sẽ có thể thu lưới.
Khuông mặt chẳng trang điểm, nhưng lại xinh đẹp hơn cả người khác dùng trang đẹp. Làn da trắng mịm thêm đồi môi hồng, đôi mắt hạnh to tròn rồi đến đồi lông mi dài cong vuốt. Một vẻ đẹp tự nhiên ban tặng khiến ai nhìn thấy cũng phải đem lòng ghen tị.
Hạ Nguyệt đi thang máy xuống tầng dưới.
Tầng dưới là một khu nhà hàng rộng lớn. Cô đi đến gần cổng thì dần đi chạm lại.
Đứng trước cổng là vài nhần viên đứng theo hàng ngang. Khi cô vừa bước đến, một nam nhần viền bước lên, nam nhân viên đối cô cúi đầu, tay đặt lên ngực đối: "Xin hỏi tiều thư có đặt bàn trước chưa ạ?"
Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn vào bên trong nhà hàng. Chỉ thấy bên trong phòng có những quý ông và quý bà lịch thiệp, và những đôi bạn trẻ đang trò chuyện một cách lãng mạn.
Phía trên sân khấu là tiếng đàn piano và cả violon đang cùng nhau hợp tấu. Tiếng đàn du dương yêm dịu, ánh đèn vàng lấp lánh, mang lại cho người khác cảm giác ấm áp. Tạo ra phong cảnh vừa lãng mãn và hào hoa trang nhã, nhưng cũng chẳng mất phần sang trọng quý phái.
Hạ Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng đáp: "Phòng 1030."
Nam nhân viên nghe đến giọng nói Hạ Nguyệt. Hắn có chút đỏ mặt, nhưng khi biết số phòng của cô thì hắn hơi ngẩn ra, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649675/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.