Chiếc trực thăng Hạ Nguyệt ngồi bắt đầu hạ cánh ở một hòn đảo. Mọi người nhanh chóng đi xuống trực khăn.
Khoảng khắc Hạ Nguyệt vừa ngáp vừa bước xuống trực thăng điều bị camara lưu lại.
Tạ Giai Cẩn và Giản Nhuế đi theo phía sau. Nhưng dường như cameraman điều tập trung camara vào
Hạ Nguyệt mà không ngó ngàng gì đến hai người phía sau.
Giản Nhuế tức giận, bàn tay cô ta nhắm chặt đầy giận dữ. Nhưng khi camara lướt qua nơi cô ta đứng thì sắc mặt cô ta liền hay đổi nhanh chóng.
Hạ Nguyệt liếc mắt về sau, vô tình nhìn thấy. Cũng chỉ có thể cảm thán nữ nhân này biết diễn.
Cảm nhận thấy ánh mắt của ai đó nhìn mình. Tạ Giai Cấn liền nhìn lên, vô tình chạm đến ánh mắt xanh nhạt từ Hạ Nguyệt.
Tạ Giai Cẩn đi đến bên cạnh Hạ Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi: "Dương Dương, em thấy trong người sao rồi, đã đỡ hơn chưa."
Hạ Nguyệt, nghi hoặc: "Sao?"
Tạ Giai Cẩn: "Thì lúc trên trực thăng, trong em khá mệt. Giống như bị say trực thăng vậy."
Hạ Nguyệt, hơi lức đầu, nhẹ giọng đáp: "Em không bị say trực thăng."
Tạ Giai Cấn hơi sững ra. Lại nhớ đến lời nữ nhân viên ban nãy nói. Liền hiếu ra liền vui vẻ hỏi lại:
"Vậy có phải em sợ độ cao không."
Hạ Nguyệt sơi sửng ra. Tuy cô không sợ độ cao, nhưng Hạ Dương lại sợ. Nói có hay không cũng điều không đúng.
Hạ Nguyệt lại im lặng không lên tiếng, làm Tạ Giai Cẩn nghĩ Hạ Nguyệt thật sự sợ độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649665/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.