Quay lại tiết mục quay trực tiếp.
Ánh mặt trời đã lên cao, những tia nắng ấm áp của buổi sáng chiếu xuống những con người đang
dung 8 ben dudi.
Giữa nhiều người bao quanh, Hạ Nguyệt hơi ngẩn đầu. Đôi diện với nam nhân bước ra từ trong xe.
Vĩnh Hạo hốt hoảng: "Tần Hoài! Sa- Sao anh lại ở đây!"
Tần Hoài đối mọi người vẫn tay chào: "Chào, lâu quá không gặp mọi người."
Xuất hiện thật quành tráng, nhưng sau 1 giây quành tráng ấy chính là những câu chửi yêu thương đến từ Tề Lăng.
"Cái gì mà chào, cậu biết bây giờ là mấy giờ không! Còn nữa, tại sao cậu lại ở trên xe tên này vậy!"
Tề Lăng vừa mắng Tần Hoài, tay lại chỉ vào cái mũi của Dương Trạch.
Dương Trạch... Đau lòng ôm ngực, tỏ vẻ bị Tề Lăng làm tổng thương: "Đạo diễn à, tim tôi đau quá."
Tề Lăng ánh mắt sắt bén: "Nếu đau tim tôi nghĩ cậu nên quay về đi, không cần quay nữa đâu."
Dương Trạch hai tay chắn phía trước, vẻ mặt đau khổ, vội từ chối: "Đạo diễn, tôi đột nhiên thấy tim mình hết đau rồi."
Tề Lăng đưa mắt khinh bỉ: "Hừ, trò vật."
Dương Trạch, thầm kêu khóc. Vừa thoát khỏi tay đạo diễn Hàn và biên kịch Kì, giờ lại rơi vào tay Tề Lăng. Số mình thật khố.
Dương Trạch kêu khóc trong lòng, và đương nhiên hắn sẽ không dám nói ra. Vì hắn vẫn còn trân trọng mạng chó của mình.
Tề Lăng ở trên live mắng các diễn viên đến trễ, không đầy 5 phút chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649663/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.