Chương trước
Chương sau
Nữ nhân đang nói xấu Hạ Nguyệt, chợt cô nhìn thấy Thanh Đồng từ phòng tắm bước ra, cô ta không khỏi kinh ngạc. Nhưng ngây sau đó cô ta liền tỏ vẻ không sao cả, vui mừng lên tiếng: "A Thanh Đồng,

Tỷ ra rồi!"

Thanh Đồng đưa mắt nhìn trở lý mình, trong ánh mắt cô đầy vẻ phức tạp nhìn trợ lý mình. Bàn tay cô nắm chặt lạnh giọng quát: "Ra ngoài."

Nữ nhân hơi sợ hãi.

Trong ánh mắt là vẻ lo lắng Thanh Đồng đã nghe thấy những lời vừa rồi. Nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, cô ta liền đưa ra vẻ mặt đáng thương nhìn Thanh Đồng, giọng nói cô ta cũng run run:

"Thanh Đồng, Tỷ..."

Thanh Đồng nhìn nữ nhân, có chút mềm lòng, nhưng rồi cô nhìn thấy bộ dáng Hạ Nguyệt nằm trên giường, cô vẫn là kiên quyết lên tiếng: "Em hiện tại ra ngoài đi. Tôi và cô ấy muốn nghỉ ngơi."

Thanh Đồng chỉ vào Hạ Nguyệt lạnh nhạt nói.

Nữ nhân không ngờ Thanh Đồng lại kiên quyết như vậy, cô ta dù tức giận nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đáp: "Được, vậy Tỷ nghỉ ngơi sớm đi."

Vừa nói dứt câu, cô ta đùng đùng tức giận đi ra ngoài. Vừa mở cửa, người xuất hiện phía sau cánh cửa là một cô gái đáng yêu.

Hoa Anh do tay đang muốn gõ cửa, còn chưa kịp gõ, cửa đã mở, khiến cô kinh ngạc không thôi.

Sau cánh cửa là một nữ nhân xa lạ, khiến cô tự hỏi mình có phải đã đi lầm phòng hay không?

Nhưng không để cô kịp nghĩ gì, nữ nhân đó đã tức giận dùng vai mình thất mạnh vào người cô mà nhanh chóng rời đi.

Hoa Anh choáng váng lùi về sau hai bước, cô xuýt nữa là ngã. Hoa Anh khó chịu nhìn nữ nhân kia đi xa.

Mà bên trong, Thanh Đồng nhìn thấy trợ lý mình đẩy trợ lý Hạ Nguyệt, sắc mặt càn thêm tối trầm xuống.

Hoa Anh lúc này lại mặc kệ nữ nhân điên. Vì khi cô nhìn thấy người nằm trên giường đó là Hạ Nguyệt, cô liền vội vàng chạy vào trong.

Chạy đến cạnh giường, nhìn thấy làn da đỏ vì bị dị ứng của Hạ Nguyệt.

Lòng cô như bị thứ gì đó đè chặt. Hoa Anh vẻ mặt sốt sắng đến muốn khóc: "Dương Dương... Dương Dương! Em sao rồi!"

Giọng nói của Hoa Anh trực tiếp kéo Thanh Đồng từ trong trầm mặc trở về. Thanh Đồng đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt, chỉ thấy làn da Hạ Nguyệt còn đỏ hơn ban nãy cô nhìn thấy. Nhìn thấy các mạch máu trên người Hạ Nguyệt. Cô không khỏi hốt hoảng chạy đến.

"Cô-Cô ấy làm sao vậy! Không được tôi sẽ gọi cấp cứu!"



Hạ Nguyệt nghe tiếng ồn, liền mở mắt, trong đôi mắt cô điều là chịu đựng cơn ngứa đang dầy vò. Khi nhìn thấy Hoa Anh đã đến, khi này cô mới thở ra một hơi đầy nhẹ nhỏm, nói: "Tôi còn tưởng mình sẽ phải đổi trợ lý rồi đấy."

Hoa Anh nhìn thấy Hạ Nguyệt như vậy, càn thêm đau xót. Cô hít hít cái mũi, tay lại không ngừng lấy kim tiêm và thuốc. Bắt đầu hút thuốc trong bình qua kim tiêm, miệng không ngừng đối Hạ Nguyệt chấn an: "Muốn đuổi Tỷ cũng được, nhưng phải đợi cho em khỏe lại trước đã."

Thanh Đồng đang bấm số gọi cấp cứu. Cô chợt nghe tiếng Hạ Nguyệt, lúc này cô ngừng lại. Nhìn thấy

Hoa Anh đã bắt đầu tiêm thứ gì đó vào tay Hạ Nguyệt.

"Này, cô làm gì vậy? đây là thứ gì thế!"

Thanh Đồng luống cuống nhìn Hoa Anh thành thục chích thuốc cho Hạ Nguyệt.

Hạ Nguyệt nhìn thấy Thanh Đồng đang chất vấn Hoa Anh, cô khi này mới lên tiếng giải vây cho trợ lý mình.

"Đừng lo, cô ấy là bác sĩ."

Hoa Anh đang lấy thuốc cũng ngừng lại động tác, trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc. Còn có một loại cảm xúc mà không biết nên diễn tả thế nào nhìn Hạ Nguyệt.

Hạ Nguyệt sau khi được chích thuốc xong cô đã rơi vào giấc ngủ.

Làn da đỏ cũng đã dần nhạt, Hoa Anh nhìn thấy không khỏi thở phào.

Thanh Đồng nhìn thấy tình trạng lúc này của Hạ Nguyệt cung, theo c99 thở dài: "Không đúng, tôi nhớ cô là trợ lý đi theo cô ấy mà, sao giờ thành bác sĩ rồi?!"

Thanh Đồng khi này mới nhận ra điểm bắt thường, cô vội vàng lên tiếng truy vấn.

Hoa Anh nhìn Hạ Nguyệt đã ngủ say, khi này mới chậm rãi giải thích: "Chuyện đó, tôi là một bác sĩ thực tập, vì nhận ủy thác từ người nhà cô ấy, cũng vì cô ấy rất dễ bệnh vật nên người nhà muốn tôi ở bên cạnh cô ấy, quan sát cô ấy."

Thanh Đồng, gật đầu đã hiểu.

Hoa Anh nhìn Hạ Nguyệt nằm trên giường. Lời cô nói ban nãy cũng chỉ có 3 phần là thật.

Khi cô 15 tuổi, mẹ cô bệnh nặng, mọi thứ khi đó đối với cô sụp đổ, cứ nghĩ khi đó bà sẽ chết. Nhưng không, bà đã có thể sống, và người cứu bà chính là chị em Hà Trúc và Hà Lan. Về sau cô sau khi tốt nghiệp đã theo hai người họ học y.

Rồi đến một ngày, cô nghe được bí mật. Hạ Dương và Hạ Nguyệt. Và vì ân tình khi xưa cô đã nộp đơn xin làm trợ lý sinh hoạt cho Hạ Nguyệt. Vốn ban đầu cô muốn nói chuyện này cho Hà Trúc và Hà Lan nhưng sợ họ giận nên vẫn luôn không dám nói. Cho đến khi hai người đó tìm đến cô hỏi thành tung em gái.

Sau khi xác nhận Hạ Nguyệt đã ổn, cô khi này mới bấm gửi tin nhắn cho Hà Trúc.

Hà Trúc bên này nhận được cũng nhẹ mỉm cười, cô thở ra một hơi, cảm thấy may mắn vì tiêm thuốc kịp lúc.

Nhưng hinh ảnh của Hoa Anh gửi qua sau đó, khiến cô không cười nổi nữa.



Trong tin nhắn cô cũng có ghi rõ, việc Hạ Nguyệt không có ăn ớt trong buổi tiệc.

Nhưng sau khi quay về lại gặp tình trạng dị ứng nặng, chẳng khác gì Hạ Nguyệt vừa đã ăn ớt xong.

Hà Trúc không khỏi đổ mồ hôi, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng.

Hạ Nguyệt từ nhỏ không thể ăn ớt, nhưng khi em lên 6 tuổi, em đã bắt đầu có tình trạng dị ứng với ớt. Đến 10 tuổi thì triệu chứng dị ứng đó càn nặng hơn, cô cho rằng Hạ Nguyệt chỉ cần không ăn ớt thôi thì sẽ không sao, nhưng lúc này đây cô nên suy nghĩ lại nó

Hà Trúc, cô lúc này lại nhớ đến Hạ Dương, nhớ đến cơ thể khỏe mạnh của Hạ Dương. Lúc này đây, cô mới hoàn toàn hiểu được... Vì sao khi Hạ Nguyệt còn nhỏ đã nói lới đó.

Một cô bé với mái tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh nhạt như gió xuân. Nhưng trong đôi mắt ấy là sự buồn tủi, cùng sự ghen tị không thể che giấu.

"Em thật sự thấy ghen tị với Tỷ Tỷ, vì sao điều là sinh đôi, lại có thể khác biệt như vậy."

Khi đó cô cho rằng một thiên tài như Hạ Nguyệt, căng bản chẳng có gì ghen tị cả, nếu có cũng chỉ là họ họ quan tâm Hạ Dương nhiều hơn mà thôi. Cũng vì khi đó họ cho rằng Hạ Dương mới là người nên tủi thân.

Nhưng lúc này cô mới hiểu. Hoá ra lời khi đó của em, điều là thật. Vì thay vì có một cơ thể yếu ớt, thì ai mà chẳng muốn có cơ thể khoẻ mạnh. Và dù trái tim là là sát thì nó cũng sẽ có lúc trầy xước.

Chỉ tiếc, cô biết điều này quá muộn.

Sáng hôm sáng sau.

Khi tỉnh lại, Hạ Nguyệt đã đến đoàn phim rất sớm, đến Thanh Đồng cũng phải kinh ngạc vì Hạ Nguyệt sau khi trải qua việc dị ứng nặng, thế mà hôm sao lại không việc gì đến trường quay.

Trông lúc trang điểm cô có chút ý đến làn da của Hạ Nguyệt.

Làn da Hạ Nguyệt đã quay lại bình thường, nếu không phải có vài vết trầy xước còn lưu lại tối qua.

Thì cô đã nghĩ chuyện hôm qua cũng chí là mơ.

Nhớ lại những lời nói của Tiểu Liêu, cũng là trợ lý của cô.

Tối qua đã đối với Hạ Nguyệt. Tuy sáng nay Tiểu Liên có nhắn tin giải thích.

Cô ấy nói rằng là Hạ Nguyệt nói xấu cô trước nên cô ấy mới nhịn không được, nên cô ấy mới sỉ ngục lại Hạ Nguyệt.

Nhưng chỉ nhớ đến cảnh tối qua, cảnh Hạ Nguyệt đã không còn sức nằm trên giường. Nếu nói Hạ Nguyệt muốn nói xấu thì có chút không giống, vì người đang mệt mỏi như vậy mà vẫn còn sức chửi người sao?

Nhưng vì sao Tiểu Liên lại nói dối cô, vào vì sao em lại đối Hạ Nguyệt chán ghét như vậy. Điều này làm cô không thể nào hiểu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.