Vương Ngữ Yên cầm lấy điện thoại từ tay Phó Cửu. Bắt đầu xem bên trong điện thoại. Người trong video đúng là Hạ Nguyệt, chỉ là em lại đội nón che mặt mình thành một cây màu đen.
Lúc nữ tiếp tân đẩy Hạ Nguyệt, tim Vương Ngữ Yên đang xem qua màn hình, cũng đập mạnh.
May mắn có Tống Tịch đỡ lấy Hạ Nguyệt không ngã
Nhưng Vương Ngữ Yên lại chẳng vui nổi. Vương Ngữ Yên ngừng video, quay điện thoại về Phó Cửu, chỉ vào đoạn video Tống Tịch đang ôm Hạ Nguyệt, hỏi: "Nữ nhân này là ai?"
Phó Cửu nhìn theo tay Vương Ngữ Yên chỉ, nhưng Tống Tịch và Hạ Nguyệt đứng cùng nhau, khiến hắn không phân biệt ra đâu là người Vương Ngữ Yên đang chỉ. Còn tưởng cô hỏi đến Hạ Nguyệt, cậu liền nhanh nhẹn đáp.
"Cô ấy là người mà tôi nói đấy, là em gái của CEO Dương nguyệt."
Vương Ngữ Yên sắc mặt lạnh tanh, trong mắt hiện lên ngọn lửa ghen tị: "Tôi không phải hỏi em ấy. Tôi hỏi là người này."
Nói rồi Vương Ngữ Yên còn chỉ vào mặt của Tổng Tịch.
Phó Cửu đổ mồ hôi khi thấy biểu cảm lạnh lẽo từ người Vương Ngữ Yên. Cậu nhìn xuống lần nữa, lần này cậu nhìn thấy chỉ còn Tống Tịch trong khung hình liền đáp: "Cô ấy là Tống Tịch, là giám đốc tài chính của Dương nguyệt."
Vương Ngữ Yên đột nhiên mỉm cười.
Nhưng nụ cười này lại khiến Phó Cửu sợ đến sắp khóc đến nơi rồi. Bản năng mắch bảo cậu phải lại tức chạy ngây lập tức.
"Lão-Lão Đại, tôi đột nhiên nhớ mình còn việc, nên tôi xin phép đi trước đây!"
Vừa dứt lời, cậu lập tức cầm theo điện thoại phóng ra cửa.
Vương Ngữ Yên chỉ nhìn theo, ánh lạnh băng. Nhưng lại chăng cản lại hành động chạy trốn của Phó Cửu. Khi Phó Cửu vừa rời đi, nụ cười băng lạnh, đã biến hóa. Trên môi cô vẫn là nụ cười, nhưng thay vì mang theo lạnh băng, thì nó lại chua chát hơn bao giờ hết.
"Em từ chối tôi. Thế mà chạy đến tìm nữ nhân khác."
Bàn tay xiết chặt, thể hiện chủ nhân nó đang rất tức giận. Trong ánh mắt giận dữ đó, xuất hiện sâu bên trong là sự cô đơn.
Phó Cửu vừa bước ra khỏi phòng, liền móc ra điện thoại gọi ai đó.
Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy biểu tình này của Vương Ngữ Yên. Lần trước vì không chịu tránh đi, nên cả hai người, cậu và Lâm Húc đã bị lôi đi đánh nhau với Vương Ngữ Yên.
Cái kết thì ai cũng biết. Cậu và Lâm Húc, kết hợp lại, thế mà chăng đánh nối Vương Ngữ Yên.
Mà cậu gọi Vương Ngữ Yên là Lão Đại cũng có nguyên nhân hết. Xưa kia cậu vốn là trùm trường, thế mà Vương Ngữ Yên vừa đến, trực tiếp thách thức vị trí trùm trường của cậu.
Thế là 10 tên nam sinh, thế mà đánh không lại một nữ sinh, thế là tôn Vương Ngữ Yên lên làm Chị Đại. Nhưng Vương Ngữ Yên lại không thích gọi như vậy, nên họ đã thống nhất gọi Lão Đại.
Nhiều năm trôi qua, và chỉ còn cậu đi theo bước chân Vương Ngữ Yên đến nay.
Vào nhiều năm cậu đi theo Vương Ngữ Yên, đắng cay ngọt bùi điều nếm qua. Nhưng Vương Ngữ Yên khi làm việc, xưa nay rất ít thể hiện cảm xúc. Tức giận càn không. Nhìn cô giống như cái máy hơn là con người.
Nhưng có một khoảng thời gian, đó là khoảng 3 năm trước, Vương Ngữ Yên thể hiện cảm xúc vui mừng, trên môi là cười rạng rỡ. Đó là khi, Vương Ngữ Yên lễ ăn mừng kỉ niệm trường học quay về.
Khi đó cô ấy cho cậu đi tra một người, sau đó mấy ngày sau đó Vương Ngữ Yên điều vui vẻ rạng rỡ.
Cậu khi đó nghĩ Vương Ngữ Yên là rơi vào lưới tình. Cô còn cố ý mua nhà kế người mà sai cậu đi tra.
Nhưng đến cuối cùng, kết quả tra được khiến Vương Ngữ Yên âm trầm.
Mấy ngày sau đó, cô còn trầm lặng hơn cả trước. Đến mức không quan tâm đến sức khỏe của mình.
Và đến khi Vương Ngữ Yên ra đề nghị đánh nhau với bọn họ. Chuyện này mới kết thúc.
Khi đó Vương Ngữ Yên rất đáng sợ. Dù bây giờ bộ dáng không giống như khi đó. Nhưng cậu vẫn lo cô sẽ giống như trước đó, và lý do cậu trốn ra, cũng không hoàn toàn là sợ bị đánh. Mà là muốn gọi cho một người.
Phó Cửu gọi đến cuộc gọi thứ 3 rồi mà người nọ vẫn không bắt máy.
Khi tiếng chuông kết thúc, Phó Cửu không khỏi tức giận, đang muốn ấn gọi tiếp thì một cuộc gọi của người cậu muốn gọi, đã gọi lại cho cậu.
Phó Cửu nhìn thấy, mắt liền sáng lên, vội bắt máy: "Lâm Húc chết tiệt! Cậu đang làm cái quái gì vậy hả! Gọi mấy cuộc không bắt máy!"
Phó Cửu vừa nhấc máy, liền không khống chế được mà hét vào đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu. Đến khi Phó Cửu sắp nhịn không được mà muốn lên tiếng. Một giọng nam trầm ổn, khi này không mặn không nhạt mà vang lên.
"Khi nãy tôi vừa tắm ra, cậu gọi có chuyện gì không?"
Phó Cửu câu mày khó chịu. Nhưng nghĩ đến biểu tình của Vương Ngữ Yên, cậu đành phải bỏ qua chuyện này, mà lập tức vào thẳng vấn đề: "Này cậu biết Lão Đại gặp chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc, mới lên tiếng hỏi lại: "Lão Đại có chuyện gì sao?"
Phó Cửu câu mày. Nhưng biết không phải chuyện đùa, liền áp xuống tính tình. Cậu đưa mắt nhìn về hướng về phòng làm việc của Vương Ngữ Yên, mà lên tiếng kể lại đầu đuôi sự tình cho Lâm Húc.
Lâm Húc lẳng lặng lắng nghe. Đến chỗ đưa video và người tình, trong đầu hắn liền hiện lên một hình bóng nữ nhân tóc trắng. Nhưng hắn lại lắc đầu phủ nhận.
Lâm Húc: "Cậu gửi video cậu quay qua đây tôi xem."
Phó Cửu nghe vậy cũng không chút do dự gửi qua video.
Lâm Húc vừa nhận được video liền ấn và xem. Vừa nhìn thấy đoạn video cũng không có gì đặt biệt, bản thân hắn cũng cảm thấy lạ.
Bất chợt, hắn nhìn vào người mặc đồ đen, có cảm giác mình đã nhìn thấy ở đâu rồi. Nhưng nhất thời chẳng nhớ ra là ai.
Lâm Húc xoa xoa nguyệt thái dương của mình, rồi đối với Phó Cửu hỏi: "Lão Đại, cô ấy có đập cái gì không?"
Phó Cửu nhìn về phòng Vương Ngữ Yên, cậu liền đi đến phòng cô. Rồi ghé tai vào cửa, cảm thấy không nghe thấy gì. Nên lập tức báo lại cho Lâm Húc bên kia.
Lâm Húc nhìn video ghi hình trên máy tính. Nhìn vào Hạ Nguyệt đeo khẩu trang. Cảm thấy cô rất quen nhưng dù có cố gắng cũng không thể nhớ ra. Chỉ có thể bất lực nói với Phó Cửu bên đầu dây bên kia.
"Tôi cảm thấy người nay rất quen, nhưng nhất thời nhớ không ra cô ấy là ai."
Phó Cửu nghĩ đến Vương Ngữ Yên chỉ Tống Tịch hỏi cậu. Cậu còn nghĩ Lâm Húc là đang chỉ là Tống Tịch, liền không chút do dự phun ra danh tính người nọ.
"Cậu đang nói đến Tống Tịch tiểu thư sao?"
Lâm Húc chưa từng gặp Tống Tịch, nên hắn không chắc chắn là Tống Tịch liền đối với Phó Cửu nói:
"Được rồi, tạm thời cứ vậy đi. Nếu như tôi có tin tức gì sẽ nói với cậu."
Lâm Húc không đồng ý lời Phó Cửu, nhưng hắn cũng chẳng phản đối. Khiến Phó Cửu còn cho rằng lời mình nói đã đúng rồi.
Nghĩ đến tình nhân của Vương Ngữ Yên. Nghĩ người trước kia mà Vương Ngữ Yên thích, đột nhiên phát hiện chuyện đó thì từ bỏ. Tuy cậu không hiểu Vương Ngữ Yên, nhưng lại là người muốn Vương Ngữ Yên hạnh phúc nhất.
Bên đây căng thẳng vì video bao nhiu. Thì bên Hạ Nguyệt trong hòa hợp đến bấy nhiêu.
Trợ lý Tiêu Nguyên bước vào, trên tay anh là 2 hộp cơm, với 4 tầng khay cơm. Lúc trợ lý bước vào, có đưa mắt nhìn Hạ Nguyệt. Nhưng không may cho hắn là Hạ Nguyệt vẫn còn bịch mặt. Trợ lý lại xem như không việc gì mà đem cơm đặt lên bàn, rồi cúi rời đi.
Nhưng hành động của hắn đã lọt vào trong mắt hai anh em nhà Hạ Nguyệt.
Tiêu Nguyên chỉ yên lặng, ánh mắt lại nhìn đống cơm hộp, có chút uất ức nói: "Nguyệt, em bảo Ca ăn cơm trước vì em sẽ đặt đồ ngon khác sao?!"
Tiêu Nguyên... Đột nhiên cảm thấy đau lòng, xúc động vì nghĩ Hạ Nguyệt lo lắng cho anh đã biến thành hư vô từ thời khắc nhìn thấy cơm.
"Ca, em chỉ là sợ Ca đói."
Hạ Nguyệt nhìn xuống 1 hộp cơm mà có tới bốn phần cơm to. Cô nhẹ cong cong đôi môi mà cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]