Hạ Nguyệt đặt xuống tách cà phê, sắc mặt cô vẫn không tốt. Vì thiếu ngủ mà sắc mặt cô điều tái xanh. Làn da cô vốn trắng, nên càn khiến sự xanh xao đó thêm gấp bội.
Hà Lan đứng một bên, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Nguyên, thấy anh không nói gì, cô khi này mới nhẹ nhàn thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hạ Nguyệt.
Hà Lan quay đầu nhìn qua Hạ Nguyệt ngồi kế bên mình, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hạ Nguyệt tái nhợt và xanh xao, cô không khỏi nhíu mày: "Nguyệt, em bị mất ngủ!"
Không phải câu hỏi, mà là chắc chăn.
Hạ Nguyệt ngẩn đầu, cô cũng không chút giấu giếm đáp lời: "Vâng, một chút."
Tiêu Nguyên nhìn bộ dáng bình tĩnh của Hạ Nguyệt. Trong lòng càn nhiều là tán thưởng.
Cả hai chị em Hạ Dương và Hạ Nguyệt, họ càn lớn, càn giống với mẹ nuôi khi còn sống.
Hạ Dương, em ấy luôn tươi cười như nắng ấm mai, nụ cười của em mang theo sự ấm áp nhưng lại quật cường. Và bản thân em ấy cũng là một người mạnh mẽ, không không bao giờ muốn bỏ cuộc.
Mà Hạ Nguyệt, em ấy mang nét trang nhã và sự bình tĩnh thông dong của bà. Chỉ là Hạ Nguyệt vẫn luôn rất ít cười. Bản thân Hạ Nguyệt lại là người luôn đáng tin cậy, đáng để người dựa vào. Nhưng những ai không thân sẽ chỉ thấy em là dạng người không màn thế sự.
Đây là lần đầu tiên anh cùng đứa em út trong nhà, trực tiếp đối mặt sau mười mấy năm. Những lần trước gặp nhau, nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649618/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.